Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Sóng kiếm vẽ ra nửa vòng cung tấn công Hô Lỗi, ngón tay của Hô Lõi hơi cong lên, bắn ra sóng kiếm một cách dễ dàng, khoảng cách của tôi và Hô Lỗi rất gần, lại hét lớn: “Dài!”

Thanh kiếm trong tay tôi biến thành hình dạng to lớn đập về phía Hô Lỗi, đồng thời, hô lên làn sóng huyết sắc trong không khí: “Phá!”

Do thể lực tôi vẫn tràn đầy nên luồng khí đỏ này đến cực kỳ mạnh mẽ, cuối cùng thì Hô Lỗi cũng niệm chú, một chiếc khiên xuất hiện trước mặt ông ta chặn lại luồng khí đỏ, toàn bộ cửa hàng quần áo bị phá hủy hoàn tøàn, nhưng sóng không khí không bị tản ra, trong của’hàng này chắc hẳn có một kết giới rất mạnh bảo vệ.

Tôi lùi lại, thở hổn hển.

Hô Lỗi võ võ bụi trên tay áo, nhìn’tôi, giọng nói mang theo tán thưởng: “Cô bé, tà khí tên người cô rốt cuộc từ đâu ra? Lại có thể mạnh đết như vậy, chẳng trách cô muốn đánh cược này với tôi, là tôi đã đánh giá thấp cô. “

Tống Tử Thanh và Si Mị không nói gì, chỉ có điều ánh mắt hợ nhìn tôi thâm sâu hơn rất nhiều.

Chiêu đầu tiên này chỉ là hai bên thăm dò lẫn nhau, tôi cũng không ngờ lại tốt như vậy, ngay chiêu đầu tiên lại có thể chạm vào phải Hô Lỗi.

Tôi không muốn chạm vào Hô Lỗi.

“Xem tình hình này, muốn tiếp được chiêu thứ hai của cô, tôi phải dùng thực lực thật sự rồi”


Hô Lỗi nói xong đột nhiên xé rách áo sơ mi của hắn.

Tôi choáng váng Si Mị quát lên với Hô Lỗi: “Anh là đồ biến thái chết tiệt! Thế mà lại cởi quần áo với cô ta! Cô ngốc kia còn nhìn nữa! Còn không quay đi chỗ khác nhắm mắt lại!”

“Không phải anh cũng thường xuyên để ngực trần sao?” Tôi thấy lạ cũng không còn lạ nữa, cùng không phải cởi quần, kích động đếm mức đấy sao?

Si Mị cứng họng, mặt mũi đỏ đến phát tím, Tống Tử Thanh cười mát chế nhạo anh ta hai câu rồi nói với tôi: “Này nhóc, cẩn thận một chút, Hô Lỗi sắp biến thân rồi.”

Biến thân?

Tôi nhìn qua: Thân thể Hô Lỗi quả thật là đang thay đổi, ngực càng ngày càng †rở nên cường tráng,mặt mày cũng biến đổi, cuối cùng biến thành một con báo đen,bốn chân đứng trên mặt đất, trên ngón tay và ngón chân mọc ra móng vuốt sắc nhọn, sau mông còn mọc ra một cái đuôi.

Tôi nhìn Tống Tử Thanh hỏí-anh ta: “Báo sao?”

Tống Tử Thanh đáp lại:’Đúng vậy, bản thể của Hô Lỗi là một con báo, một con báo đen, tốc độ rất nhanh. Chúng tôi đều gọi hắn là Chớp Báo, cô ngay cả thân thể hắn ta cũng không thể bắt kịp được làm sao có thể chạm vào hắn ta được”

Không chạm vào được, không cố thử làm sao biết?

Kiếm trảm thi đã biến về kích thước mà tôi đang dùng, tôi tiếp tục bày ra tư thế.lao về phía Hô Lỗi. Hô Lỗi chuyển động thân thể, tốc.độ này quả nhiên rất nhanh, đến cái bóng tôi cũng không nhìn thấy, ông ta đã xuất hiện ở góc tường đối diện, Tống Tử Thanh nói đúng, muốn tiếp tục chạm vào Hô Lỗi, khó càng thêm khó.

Nhưng khi tôi đã đứng ở đây, thì đã sớm có kế sách.



Tôi để kiếm Trảm Thi biến ra dài hơn, thô hơn và to hơn lúc trước ínột chút, sau đó đi đâm Hô Lỗi. Nói trắng ra, kiếm Trảm Thi chỉ là thuật che mắt, tôi nhân lúc Hô Lỗi đang ứng phó với kiếm Trảm Thị, lén tháo hồ lô rượu xuống, cùng với lúc kiếm Trảm Thi biến lớn công kích Hô Lỗi, tôi dùng lực ném hồ lôượu ra ngoài.

Hồ lô rượu rơi xuống đất với một tiếng nổ lớn, cửa hàng quần áo-nhỏ này ngay lập tức bị lấp đầy.

Hô Lỗi dù có nhanh đến đâu thì toàn bộ không gian đã bị lấp đầy, tốc độ của ông ta cũng trở nên vô dụng, không có chỗ ñào để né tránh, ông ta xuất hiện trong góc, tôi đứng ở’$au đáy hồ lô rượu, xoay hồ lô, khiến miệng hồ lô hướng về phía ông ta, niệm lớn: “Độn!”

Cùng với lúc hồ lô biến nhỏ đần, tôi đẩy mạnh hồ lô, hồ lô bay về phía trước, muốn đem Hô Lỗi hút vào trong miệng hồ lô.

Tất cả điều này xảy ra chỉ trong hai“giây.

Trên thực tế, bây giờ tôi đã thằng rồi, đã xem như tôi đã chạm vào Hô Lỗi rồi, nhưng ai biết được ông ta có lật ong hay không? Vì để bảo đảm, tôi cũng o hồ lô không đối phó được Hô Lỗi, nếu ông ta đánh vỡ bảo bối hồ lô của tôi thì đúng là được một mất rời, tối nhanh chóng niệm: “Mới”

Hô Cô biến nhỏ đến mức không nhìn thấy, lại biến trở lại, tôi nhìn thấy bóng dáng Hô Lỗi từ miệng hồ tô xông ra, ngay khi ông ta xông ra, bìa trói buộc trong tay tôi đã bay tới chào hỏi với ông ta.

Tất cả những chiêu trước đều là Làm nền cho cú đánh này, Hô hí không ngờ tới sẽ âm hiểm như vậy trở tay không kịp, đã bị bùa trói buộc đánh trúng, mà trói buộc của Tống Tử Thanh, không qua 20 phút thì dù là thân tiền cũng không thoát ra được.

Hô Lỗi ngã xuống đất, giấy lụa điên cuồng: “

Cô bé không ngờ cô lại âm hiểm như vậy!”

“Bính bất yếm trá” (trong chiến tranh thì không ngại việc lừa dối) Tôi đáp lại một câu, nhặt hồ lô Lên quay người tìm Tống Tử Thanh và Si Mi.

Tổng Tử Thanh và Sí Mí mắt tròn mắt dẹt vẫn đứng tại chỗ.

Tôi gọi bọn họ: “Đừng phát ngốc nữa, Tống Tử Thanh, nhanh đi mở cổng Địa Phủ”

Sau đó bọn họ mới hoàn hồn, Tống Tử Thanh bước nhanh đến bên cạnh Hô Lỗi, lấy từ trong túi quần Hô Lỗi ra một chiếc chìa khóa.

Hô Lỗi nhìn Tống Tử Thanh hỏi: “Anh thật sự muốn đưa bọn họ đi phá rối Minh Giới?”

Tống Tử Thanh nhìn ông ta, sau đó đi tới chỗ tôi: “Đúng vậy.”

Hô Lỗi ở phía sau không cam tâm hét lên: “Mấy người sẽ phải hối hận khi đi xuống Minh Giới!”

Không đi Minh Giới tôi mới hối hận.

Sỉ Mị nói: “Này ñhóc lùn, tôi thực sự phải nhìn cô với cặp mắt khác Xứa rồi “

Tôi không trả lời anh†a, chỉ thầm thở ra một hơi.

Cũng là Hô Lỗi đã sơ xuất’khinh địch, nếu không tôi sẽ không dễ dàng thăng như vậy.



Tống Tử Thanh dân chúng tôi vào phòng thử đồ trong cùng, tìm một công tắc, vặn:công tắc trên tường, bức tường mở ra, anh ta dẫn éhúng tôi đi vào. Bên trong là một căn phòng tối, Tống Tử Thanh lấy chìa khóa ra và đối diện với bức tường trong căn phòng tối, từ từ cắm chìa khóa vào tường.

Một vòng xoáy đen xuất hiện trên tường.

Tống Tử Thanh nhìn tôi: “Nghĩ kỹ chưa, bây giờ quay đầu rút lui vẫn eòn kịp đấy, một khi đã đi vào, muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy.”

Tôi nhìn vào vòng xoáy màu đen, im lặng một chút, dùng hàng động trả lời câu hỏi của Tống Tử Thanh.

Tôi nhấc chân và bước vào vòng xoáy đen trước.

Không sợ hãi, không lùi bước, lầm việc chính nghĩa quyết không cúi;đầu.

Lãnh Mạch, em tới đây!

Cơ thể cảm thấy đau đớn như bị xé nát trong suốt cuộc hành trình, nhưng cơn đau không kéo dài, khi bước ra khỏi vòng xoáy;chúng tôi đã xuất hiện ở Địa Phủ.

Phía trước là Quỷ môn quan mã tôi đã từng đi qua, vẫn như lần đó, còn một hàng dài chờ đợi để đi qua.

Tống Tử Thanh và Si Mị nhanh chóng xuyên ra khỏi vòng xoáy, một trái một phải đứng ở hai bên tôi.

Có một con ma nhìn thấy chúng tôi, chỉ vào chúng tôi rồi đi về phía bên này.

Sỉ Mị cởi áo khoác ra rồi ném xuống đất, bộ dáng như thể muốn lầm một trận ra trò.

Tôi đặc biệt ghét bỏ liếc anh ta: “Anh muốn đánh nhau cũng không đến mức phải cởi quần áo chứ? Giống như một tên biến thái thích để ngực trần”

Si Mị vô cùng kiêu ngạo đáp: “Anh đây thích vậy đấy!”

Tống Tử Thanh đang chuẩn bị niệrn chú, tôi nhanh chóng ngăn lại: “Không cần đánh, chúng ta trực tiếp xông tới.”

Hai người đàn ông này đều là những người rất thông minh, nhanh chóng hiểu ý của tôi, thu thế lại.


Tôi lại lấy hồ lô ra, ném xuống đất, hồ lô biến lớn dần lên, tôi leo lên vị trí cũ của quả bầu, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị rơi trên thân hồ lô.


Tôi nói: “Đi tìm Diêm Vương.”


Một làn khói xanh bốc lên từ đáy hồ lô, xông thẳng vào giữa hai quỷ sai, hai quỷ sai bị bỏ lại phía sau gào lên, hồ lô trực tiếp xông thẳng vào Qủy Môn Quan.


Hắc Bạch Vô Thường nhảy lên, chăn phía trước chúng tôi.

Advertisement
';
Advertisement