Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Cùng với tiếng quát của tôi, Tống Tử Thanh phi thân nhảy lên, định đón lấy thân thể của Cẩu Đản, nhưng Minh Vương lại xuất thủ búng tay một cái, khiến Tống Tử Thanh bay ngược ra đập vào mặt đất hiện ra một cái hố rất lớn.

Cẩu Đản rơi vào giữa tôi và Lấn Mạch, anh ta vấn còn sống, nhưng anh ta cũng không thiết sống nữa, tiện tay câm cơn dao găm của một binh lính bên cạnh, rất nhanh trồng nháy mắt, anh ta đẩy con dao găm vào chỗ sâu nhất của tim mình.

“Cẩu Đản!” Tôi chạy tớizôm lấy anh ta: “Anh điên rồi sao! Anh đang làm cái quái gì vậy!”

Cẩu Đản nôn ra từng ngụm máu nhìn tôi nói: “Nếu tôi không chết, hôm nay các người đều sẽ chết..” Câu cuối cùng vẫn chưa nói Xòng, Cẩu Đản liền ngoẹo đầu chết ở trước mắt tôi …

Tôi đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để bất

Cùng với tiếng quát của tôi, Tống Tử Thanh phi thân nhảy lên, định đón lấy thân thể của Cẩu Đản, nhưng Minh Vương lại xuất thủ búng tay một cái, khiến Tống Tử Thanh bay ngược ra đập vào mặt đất hiện ra một cái hố rất lớn.

Cẩu Đản rơi vào giữa tôi và Lấn Mạch, anh ta vẫn còn sống, nhưng anh ta cũng không thiết sống nữa, tiện tay cầm con dao găm của một binh lính bên cạnh, rất nhanh trong nháy mắt, anh ta đẩy con dao găm vào chỗ sâu nhất của tim mình.

“Cẩu Đản!” Tôi chạy tớizôm lấy anh ta: “Anh điên rồi sao! Anh đang làm cái quái gì vậy!”

Cẩu Đản nôn ra từng ngụm máu nhìn tôi nói: “Nếu tôi không chết, hôm nay các người đều sẽ chết…” Câu cuối cùng vẫn chưa nói xòng, Cẩu Đản liền ngoẹo đầu chết ở trước mắt tôi…

Tôi đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để bất kỳ người bạn đồng hành quan trọng nào chết trước mắt mình.


Tôi đã từng thề rằng sẽ không muốn bất cứ ai nói với tôi, đời này được quen biết cô là sự may mắn lớn nhất của tôi.

Tôi đã sai lầm rồi.

Lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã sai quá nhiều, quá sai lãm.

Vì một người căn bản không cần tôi quan tâm, liền như thiếu thân lao đầu vào lửa, mà quên đi những người bạn phấn đấu quên mình vì một con thiêu thân lao vào trong lửa như tôi.

Cẩu Đản chết ñgay trước mắt Lãnh Mạch, chỉ cần động thủ là có thể cứu được, nhưng anh cũng không cứu.

Máu tóe ra trên ngực tôi, màu sắc bắt mắt này ngay lập tức nhuộm đỏ mắt tôi.

“AI” Tôi nhìn lên trời và hétTên.

Những kí hiệu đen bò lên trên-hai má tôi, hai mắt đều biến thành một mảng đỏ nhự máu, tôi cũng không màng đến bất cứ kẻ nào ñữa nữa, bất cứ ai trong mắt tôi đều là màu máu.

Sự phẫn nộ khiến tôi và hình nhân màu đỏ lần đầu tiên trở thành trạng thái dung hoà hợp nhất.

Rút cốt đầu chiến kích ra, tôi lao về phía Lãnh Mạch. Người mà tôi đến để cứu.

“Chỉ là hình nhân màu đỏ cũng cuồng vọng tự đại” Lãnh Mạch nói, lướt qua khỏi đòn tấn công của tôi.

Tôi cũng không dừng lại việc lao về phía trước.

Mục tiếu của tôi chưa bao giờ là Lãnh Mạch, mà là Minh Vương!



Minh Vương đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lãnh Mạch chặn trước mặt cô ta, dùng băng cản đòn của tôi, tôi nhảy: lên không trung hét lên: “Phái!”

Sóng không khí cửa hình người màu đỏ điên cuồng bộc phát khắp người tôi, cả đài hành hình đều sụp đổ, hơn phân nửa:nhà của cư dân trong Vương thành Minh Giới đềư biến thành bột phấn, nhưng cung điện của Minh Vứỡng vẫn lù lù bất động.

“Phái”

Tức giận bị đè nén trong lòng tuôñ ra, lúc này tôi liền không thể phân được địch ta. ` Ngay sau đó, tôi phát động sóng không khí lần thứ ba: “Phái”

Trên mặt đất binh sĩ tử thương hơn phân nửa, dưới làn sóng không khí thứ ba, cung điện Minh Vương rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, nghiêng lệch khung xương rồi từ từ sụp đổ.

Vương thành của Minh Giới, trong phút chốc, trở thành đống đổ nát.

Tôi đang lơ lửng trên không trung, phía sau là đôi cánh nhúốm đầy máu.

“Thật thoải mái!” Hình nhân:màu đỏ bên trong cơ thể tôi nói.

“Thật là thoải ái” Lần này là tồi cong môi nói: “Cung điện của Minh Giới cũng chỉ có thế thôi.”

Sắc mặt Minh Vương trở nên tím tái: “Nếu hôm nay tôi không giết cô, tôi sẽ không phải là Minh Vương!”

“Tới giết” Tôi kiêu ngạo cười.

Những người bên dưới kinh hoàng khiếp vía khi thấy tôi. ` Nhưng tôi không quan tâm nữa.

“Vương, muốn giết cô ta không cần ngài làm, để tôi đi” Lãnh Mạch nói với Minh Vương.

Nói xong, Lãnh Mạch bước lên tảng băng bay lên không trung đối mặt với tôi.

Tôi giật mình, luồng sát khí khẽ khép lại “Anh ta phụ lòng cô, cô còn nghĩ giúp cho anh ta?” Hình nhân màu đỏ nói với tôi.

“Không phải” Tôi cầu khóe miệng cười nhạo: “Là chúng ta, đánh không lại anh ta”

“Không đánh thì làm sao có thể biết được không thể đánh được anh, miền là chúng ta phải tinh thân hợp nhất, mới có thể đạt được sức mạnh cao nhất, hiểu không? “

Lời hình nhân màu đỏ nói, đúng vậy, nếu không đánh, như thế nào lại biết đánh không lại?

Ngay cả khi bên kialà Lãnh Mạch.

Người đàn ông tôi yêu:đến tận máu huyết.

Người phát động công kích đầu tiên là tôi.

Nhưng như tôi đã nói trước đây, ngay cả khi tinh thần của tôi và hình nhân màu đỏ hợp nhất đạt đến tư thế mạnh nhất, bọn tôi cũng không thể đánh bại Lãnh Mạch. ⁄ Qua mấy chiêu, tôi đã bị lớp băng của anh của anh vây khốn không cách nào có thể di chuyển.

“Em còn định ầm ï đến khi nào?” Anh mở miệng nói, “Có phải muốn khiến tất cả những người bên dưới chết theo em không?”

Cơ thể tôi trở nên cứng đờ, tôi liền nhìn xuống.



Trên mặt đất, vì phòng thủ tránh né ba đợt sóng không khí mạnh rnẽ của tôi, Dạ Minh, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị, tất cả đều bị thương nặng, bao gồm cả Thuý Hoa và Hàn Vũ.

Sau khi đài hành hình rơi xuống, họ cũng lao ra khỏi xe tù, những vì sóng không khí nên bản thân cũng bị trọng thương.

Tôi rốt cục đarig:làm gì vậy?

Khi tôi đang phâmtâm, Lãnh Mạch một chưởng bổ nhào về phía người tôi, nếu không phải hình nhân màu đỏ phản ứng nhanh, dùng cốt đầu chiến kích cản một chút thì tôi đấ bị tan xương nát thịt.

Tôi từ trên không rơi đập Xuống đất, quỳ rạp trên đất không ngừng nôn ra vàingụm máu.

Lãnh Mạch… anh lại thực sự muốn giết tôi …

“Cô nhóc! Cẩn thận!”

Tống Tử Thanh hét lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Lãnh Mạch đang đứng ở trước mặt tôi, cao cao tại thượng dùng tư thái coi thường các sinh linh nhìn tôi chăm chăm.

Lúc này, sức lực chống đỡ của hình nhân màu đỏ cũng sắp không thể chống cự được nữa, một hình nhân màu đỏ mạnh mẽ như vậy mà lần này đã bị đánh thảm hại, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được thực lực hoàn toàn của Lãnh Mạch.

Nếu anh/muốn giết tôi, tôi cũng không thể chống cự.

Trầm mặc dần lan tỏa từ giữa chúng tôi.

Vài giây sau, Lãnh Mạch quay sang Minh Vương quỳ một gối xuống: “Vương, Tống Tử Thanh là người thừa kế của Ấm Dương Sư đại nhân ở thế gian, Dạ Minh là con trai của ngài, cô gái kia là người giao ước của tôi, có thể xin ngài đặc xá mà tha chết cho bọn họ không”

Ồ, cuối cùng, anh vẫn lương fâm trối dậy, nguyện ý bố thí cho tôi một cái mệnh sao?

Minh Vương suy nghĩ một hồi rối nói: “Tôi có thể thả bọn họ đi, cũng có thể buông ta cho quỷ sai và Hàn Vũ sắp bị hành hình kia, nhưng Mạch, cậu nên biết tôi cần gì”

Tôi nhìn đến mức đóng băng ở phía sau, Lãnh Mạch nói: “Vương, tôi sẵn sàng kết hôn với ngài “

Kết hôn? I Sự xuất hiện đột ngột này lại khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng.

Minh Vương từ phía sau đi tới, nhìn tôi như kẻ chiến thắng: “Cô nghe rõ chưa, Mạch muốn kết hôn với tôi.”


“Ha ha, Minh Vương, cô đúng là không biết xấu hổ” Không phải tôi đang nói, mà là hình nhân màu đỏ: “Cô cũng có hồng cũng đã sinh con trai, làm sao còn mặt mũi để-người khác đến kết hôn với cô?”


“Minh Vương vẫn chưa có danh vợ chồng với Thao Thiết, thuở ban đầu có quả vợ chồng với Thao Thiết là vì lo lắng cho“Minh Giới mới hạ sinh Dạ Minh” Lãnh Mạch bất ngờ giải thích cho MinhVương. Ề Hình nhân màu đỏ rất tức giận’Ngoài việc dọa người ra thì cô còn có thể làm gì nữa? Nếu như cô có bản lĩnh không dọa người thï:để anh ta lựa chọn! Xem anh ta chọn cô hay là Đồng Đồng!”


“Được rồi!” Tôi quát lớn hình nhân màu đỏ.


“Lựa chọn? Hahahahal” Minh Vương cười. Sau khi cười đủ, cô ta đột nhiên vuốt lòng bàn tay, rút máu ra và giơ lòng bàn tay đâm máu lên trời: “Tôi, Minh Vương, lấy danh nghĩa người thống trị cao nhất của Minh Giới lập một lời thề độc, Lãnh Mạch có quyền tự do lựa chọn. Dù chọn ai, tất cả mọi người có mặt đều được.ân xá không giết. Hôm nay, mọi chuyện cũ sẽ được bỏ qua, nếu như có nửa điểm uy hiếp, Minh Vương tôi sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế”

Advertisement
';
Advertisement