Những cú đấm đá của Tống Tử Thanh liên tục đánh vào người Hàn Vũ, tôi khó khăn gọi anh ta: “Tống Tử Thanh, không cần, Hàn Vũ nói đúng. Cái chết của Cẩu Đản tôi cũng:nên có trách nhiệm..”
“Cô kết giao bạn sai cái räm! Không phải là do cô khiến bọn họ bị bắt, cũng không phải do cô nói muốn giết bọn họ! Nếu như những người kết giao bạn bè với cô đều bị liên lụy, vậy Minh Vương có khả năng giết Dạ Minh sao!”
“Đủ rồi!” Người phự nữ mặc áo giáp màu bạc hét lên, vận khí kéo Hàn Vũ đến bên người, chặn Tống Tử Thanh lại: ‘Mỗi người lập trường đều bất đồng. Hai quỷ sai là bạn của các người. Không có nghĩa là chúng tôi nhất định phải cứu. Nếu muốn phát tiết phân nộ thì tự đi tìm Lãnh Mạch”
Cô ấy nói đúng, lập trường không giống nhau, nên định sẵn là không thể cùng nhau tiến về phía trước. ộ Đó là lỗi của tôi.
Chính tôi đã hy vọng thái quá vào tình cảm của Lãnh Mạch, tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình, chính tôi quá ngu ngốc, quá thiếu hiểu biết đã tạo nên như ngày hôm nay. Không nên trách bất cứ ai.
“Tuy nhiên, tôi vẫn muốn cảm ơn cô vì đã cứu Hàn Vũ” Người phụ nữ lại nói: “Có thể cướp pháp trường của Minh Giới. Tôi ca ngợi lòng dũng cảm của cô. Tôitên là Tần Tiêu, người của Phòng Tư pháp. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ con người và yêu ma. Trật tứ của Tam giới của Minh phủ, mối ân oán giữa cô và Lãnh Mạch và những tranh chấp với Minh Vương khôngiên quan gì đến chúng tôi. Hãy nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đưa các người đến Địa ngục thứ mười chín.”
Hàn Vũ đứng dậy lấy ra vài viên thuốc, đưa tay ra đưa: “Những viên thuốc ñày có thể tạm thời tăng cường sinh lực cho các ngườï;tạm thời chữa trị nội tạng bị thương của các người ởfnột mức độ nhất định. Hôm nay các người và Lãnh Mạch lâm vào.
tình cảnh như vậy, tôi sợ sau này cốít cơ hội gặp lại các người, cám ơn các người liều lĩnh hết sức để có thể cứu tôi, cám ơn cô Đồng”
Tôi chống thân mình ngồi xuống, lắc đầu, hỏi: “Chúng tôi có thể đem xác của Cẩu Đản đi không? “
“Đương nhiên là có thể, anh ta là quỷ sai, hiện tại đã trực tiếp tái sinh rồi, xin lỗi, hãy nén đau thương” Hàn Vũ đáp.
“Cảm ơn” Tôi nói: Sau khi kịp thời cứu chữa, Sỉ Mị tỉnh táo lại, bị buộc thành một cái bánh chưng, từng bước chạy tới nhìn tôi„nhìn thấy trên vai tôi có lỗ thủng, hốc mắt liền đỏ-hoe: “Đồ ngốc!”
“Anh còn Không biết xấu hổ mà nói tôi là đồ ngốc, anh là quỷ bánh chưng “Tôi cười nhạo anh ta.
“Cô lúc này còf‹có thể nói đùa sail Mẹ kiếp!
Sau khi bình phục vết thương, tôi nhất định sẽ giết Lãnh Mạch!”
Vừa nhắc tới Lãnh Mạch, hai mắt tôi tối sầm lại, không thèm nhắc lại. _ “
Lúc nãy Si Mị hôn mê, khống biết chuyện gì đã xảy ra nên anh ấy kéo Tống Tử Thanh sang một bên hỏi, tôi lắc đầu không nói nênời.
Hàn Vũ nói đúng, hôm nay tôi và Lãnh Mạch đã hoàn toàn mỗi người một ngả, sau ñgày hôm nay, tôi sợ chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa.
Tôi chỉ không biết là, người giao ước này, đối với Lãnh Mạch còn có lợi gì.
Nó còn có thể có lợi ích gì nữa…
Tôi che lại cái lỗ trên cánh tay trái của mình.
Nơi đó tạm thời băng bó nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Có lẽ băng hàn khí ở Lãnh Mạch quá nặng, các tế bào bị thương xung quanh bị đóng băng thối rữa, rất khó chữa trị, sau khi trở về phải đến bệnh viện xem một thời gian.
Chỉ cần xuống một tí nữa là chạm đến trái tim.
Tôi nên cảm ơn Lãnh MạcH.vì đã hạ thủ lưu tình, giữ lại cho tôi một mạng.
^h.
Xác của Cẩu Đạn €ó chút đặc biệt, được bọc bằng vải đen, được cô đái binh lính tên là Tân Tiêu ở phòng tư pháp khiêng lên cáng, Thuý Hoa đi cùng cáng cứu thương, lau nước mắt rồi đến bên tôi: “Cô Đồng, vết thương của 6ô … có ổn không?”
Tôi không có mặt mũi nào mâ nhìn lại Thuý Hoa, quỳ xuống dưới chân cô ấy: “Thực xin lỗi Thuý Hoa, tôi bất tài, đã không cứu được Cẩu Đản, cô giết tôi đi, tôi sẽ không oán hận một câu.”
“Cô Đồng, mau đứng dậy đi” Thuý Hoa tới đỡ tôi dậy, hai mắt lại đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Cô Đồng, sao có thể nói như vậy? Cô không màng đến sự sống chết của chính mình, không cần quan tâm đến sức mạnh của Minh Vương để đến cứu chúng ta, phần đại tình đại nghĩa này, tôi Thuý Hoa và Cẩu Đảm kiếp này không có cách nào báo đáp, nếu trong tương lai cô có việc gì cần giúp đỡ, Thuý Hoa nhất định vượt sông vượt lửa, không hề từ chối!”
“Chị Thuý Hoa…” Tôi cũng không kìm lại được, mũi chua xớt.,nước mắt rơi từng giọt lớn: “Xin lỗi chị Thuý Hoa, em không thể cứu được anh Cẩu Đản. Em đã nói fð ràng là sẽ cứu anh ấy. Em đã nói rõ ràng răng không ai được để hy sinh một lần nữa, rõ ràng là… “
“Cô Đồng, đừng nóf:nữa”Thuý Hoa vội vàng ôm chầm lấy tôi: ‘Chuyện đã xảy ra rồi. Cái chết của Cẩu Đản là để thực hiện đại nghĩa. Ít nhất thì anh ấy không bị người khác giết, ít nhất anh ấy đã tự nguyện hy sinh. Phải không? Ít nhất thì anh ấy cũng không bị hồn bay phách tárf„ít nhất anh ấy cũng đi đầu thai rồi phải không? Mới chuyện đã qua rồi, tương lai chúng ta phải mạnhZmẽ tiếp tục nhé cô Đồng, đừng tự trách bản thân mình, như vậy Cẩu Đản ở trên trời cũng được linh thiên, cũng được an giấc ngàn thu”
Con đường phía trước, vẫn phải kiên cường mà bước tiếp…
Dù con đường này đầy rẫy những muộn phiền, đau đớn, chênh vênh …
“Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau nâng đỡ, cùng nhau đi xuống”“Tôi.ôm chặt lấy Thuý Hoa.
Có một cơn mưa nhẹ trên bầu trời.
Hóa ra ở Minh Giới cũng có trời mưa.
Thì ra trời;Minh Giới cũng khóc.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Cẩu Đản. Cãu mong linh hồn anh yên nghỉ trên thiên đàng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, chúng tôi ăn những viên thuốc do Hàn Vũ đưa cho, Tống Tử Thanh đỡ lấy tôi, hai binh lính kia đỡ lấy Si Mi, Thuý Hoa đi bên cạnh xác của Cẩu Đản;;Tần Tiêu cưỡi ngựa chiến dẫn đường, chúng tôi lững thững đi càng lúc càng rời xa Minh thành.
Thành phố chính này đã bị tôí phá hủy thành đống đổ nát.
Đi ra vài bước, Hàn Vũ từ phía sau“gọi tôi: “Cô Đồng”
Tôi dừng lại, quay lưng về phía anh ta”“Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu Lãnh Mạch nói trước với cô, anh ta cần cái chết của Cẩu Đản để thực hiện tham vọng to lớn của mình, cô có còn chạy đến Minh Giới không?”…
Sau một khoảng thời gian im lặng, tôi nói: “Sẽ”
“Không phải cô đã nói rằng cô sẽ ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của anh ấy sao?” Anh ấy lại hỏi.
Ủng hộ sự nghiệp vĩ đại’của anh ấy …
“Cho dù anh ấy muốn xưng vương xưng bá cũng được, hay thống trị Minh Giới, tôi cũng không quan tâm, nhưng điều duy nhất là; nếu mục tiêu vĩ đại của anh ấy là được lát bằng máu của bạn tôi, sau đó, không cần biết bao nhiêu lần, không cần biết thời gian có thể trở lại bao nhiêu hồi, tôi chỉ có một lựa chọn, chính là ñĩư hôm nay, lựa chọn đứng ở chỗ này”
Nói xong, tôi khập khiêng dần dần rời đi.
Người dân ở dọc theo Vương,thành đều đang khóc lóc. Vụ sập nhà làm chết nhiều người, già trẻ con đều có chết và bị thương. Nhìn thấy tôi, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị, họ đều tựa như nHĩn thấy ma quỷ. Chỉ vào chúng tôi mà chửi thề, đá, trứng, bắp cải, liên tục hướng về phía chúng tôi mà ném tới, ngoài miệng măng chửi, quỷ, đồ điên, cút khỏi Minh Giới, Chí. Tôn Vương như thế nào lại không giết tôi, Chí Tôn.Vương quả thật rất nhân từ, ngay cả người như tôi mà cũng buông tha, quả thật là một minh quân…
Mặt của Tống Tử Thanh và Sỉ Mị vì tức giận mà trở nên tím tái, so ra thì tôi thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có mộtsố việc, một khi nghĩ thông suốt liền bình thường trở lại.
Trên đời nàý:làm gì có ai không thể sống thiếu ai, tôi đã từng yêu1+.ãnh Mạch, đã từng yêu mãnh liệt, cũng chưa từng hối hận.
Tôi chưa bao giờ đánh mất cuộc đời mình, sau này cũng vậy, tôi sẽ bước đi trên con đường của mình và sẽ không vì bất cứ ai mà vi phạm lương tâm.
Đây là nguyên tắc của tôi. <