Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Bên cạnh có một tín đồ lên tiếng chửi chúng tôi: “Sao các người lại không quỳ?!”

“Hừ bảo tôi quỳ một con quỷ? Vậy tôi thà chết còn hơn” Si Mị nói.

“Sao các người dám vũ nhục đại sư!” Đám tín đồ đang ở dưới điện quỳ lạy lập tức bất mãn, nhao nhao bắt đầu chỉtrích chúng tôi.

Tín đồ thời nay†hật đáng sợ, cũng bởi vì chúng tôi không thành kính với tín ngưỡng của bọn họ, bọn họ liền hung hăng ñắng chúng tôi một trận, tính của tôi quá tốt rồi, nếu không phải tôi giữ chặt Sỉ Mị, thì những người này chỉ sợ đã chết rồi.

Trụ trì khoác tay ngăn đám tín đồ đang ầm ï lại, ông gật đầu ý bảo tín đồ an tâm chớ vội vàng kết luận có thể là hiểu lầm, những.người kia mới không kêu la nữa, trụ trì nói với tôi và Si Mị: “Hai vị thí chủ, các người có chuyện gì đặc biệt cân bần tăng hỗ trợ giải quyết ư?”

“Đúng vậy, đúng là chúng tôi có chút việc cần trụ trì giúp đỡ” Tôi nói: “Vấn đề này rất đặc thù, cũng rất khẩn cấp, hi vọng trụ trì có thể tha thứ cho chúng tôi đã mạo muội, phát lòng từ bi giúp đỡ chúng tôi một tay”

Đám tín đồ bên cạnh lập tức nói bọn họ cũng có việc muốn trụ trì giúp bảo bọn tôi xếp hàng, tôi không hề để ý tới, tôi nhïn thẳng trụ trì, nhãn mạnh từng câu từng chữ nói: “Chuyện này, có quan hệ tới quỷ chết đói.”


Sắc mặt của Trụ trì bỗng nhiên biến đổi, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ông nói cái gì đó với tiểu hòa thượng ở bên cạnh, tiểu hòa thượng liền gật đầú-đi xuống cầu thang, dừng ở trước mặt tôi và Si Mizmời tôi và Si M† tiến vào trong đại điện để nói chuyện này một cách tỉ mỉ rõ ràng hơn.

Tôi và Si Mị ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, sau đó đi cùng tiểu hòa thượng bứớc lên bậc thang, tiến vào bảo điện Đại Hùng.

Vừa bước vào cửa, tiểu hòa thượng liền đi ra ngoài khóa trái cửa bảo điện Đại Hừng lại.

“Hai tiểu hòa thượng kia cũng bị quỷ ám rồi” Si Mị nói với tôi.

“Các người là ai?” Trụ trì lộ ra khuôn mặt thật sự của mình, ánh mắt hung ác nhìn về phía chúng tôi: “Là ai phái các người tới?!”

“Lời này phải là Âm Dương sư nhà họ Tống kia nói mới đúng, cái gì mà vì chúng sinh thiên hạ.”

Thừa dịp Tống Tử Thanh không có ở đây, Si Mị liền khiếu nại.

“Giải quyết nhanh đi, tôi thật sự rất mệt” Tôi đi sang bên cạnh tìm cái đệm ngồi xuống.

Sỉ Mị vặn vặn cổ tay, chậm rãi đi tới gần trụ trì: “Tôi cũng mệtlắm, giải quyết xøng chuyện này liền lập tức về nhà ngủ một giấc”



Quỷ chết đói ắn người thì pháp lực của nó sẽ mạnh lên, chỉ cần kHông biến thành lệ quỷ và hung quỷ thì cũng không đử mạnh để gây uy hiếp cho Sỉ Mị, tôi nhìn không thấy quỷ chết đói, chỉ có thể nhìn thấy thân thể của trụ trì xụi lơ ngã xuống đất, sau đó Sỉ Mị ở trong không trung quyền đấm cước đá ném quả cầu đen, tôi không.ngờ rằng có một ngày tôi sẽ may mắn có thể đứng ở vị trí là người bình mà nhìn pháp sư đánh quỷ, nhìn thấy một màn xảy ra trước mặt này tôi đã hiểu vì sao người bình thường lại nói chúng tôi điên rồi.

Bởi vì hiện tại chính tôi cũng cảm thấy Si Mị giống như người bị bệnh thần kinh vậy.

Rất nhanh Sỉ Mị đã giải quyết xong: “Giải quyết xong rồi, tôi đã đánh cho con quỷ chết đói kia hồn phi phách tán rồi, con quỷ này tràn ngập ác niệm, mọi thứ đều rất thuận lợi, tôi cũng đã kiểm tra cho trụ trì rồi, tuy khí huyết suy yếu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Lợi hại lợi hại.” Tôi đặc biệt khen anh ta một câu trái lương tâm: “Chúng ta đi thôi, chuyện cùng đã giải quyết xong rồi”

Si Mị đặc biệt không hài lòng với thái độ của tôi, lúc chúng tôï-từ cửa sổ đại điện thoát ra ngoài anh ta cứ nói mãi nói không ngừng, tôi liền mắng anh ta không khác đj:mấy bà ngoài chợ, anh liền nói tôi như cái cửa nhà đặc biệt là ngực, cái miệng của anh ta thật sự rất tiện, suýt chút nữa tức chết tôi, lúc trở lại hậu viện Tế Gông tôi cũng không thèm để ý anh ta.

Một lát sau Tống Tử Thanh:cũng trở về, tôi hỏi anh ấy chuyện như thế nào rồi, anh liền nói người nhà của người phụ nữ kia đều bị cón quỷ chết đói đó hại, quỷ chết đói mê hoặc người phụ nữ kia, không ngừng bảo người phụ nữ kia dùïñg trận Âm Nhân bắt người cho quỷ chết đói ăn, mới dẫn tới chuyện pháp lực của quỷ chết đói không ngừng tăng lên, mạnh đến mức có thể ám lên người trụ trì, lợi dụng tín ngưỡng của những tín đồ phật giáo đối với chùa Linh Ấn và trụ trì để giết hại tín đồ, những rất may Tế Công ở trong miếu cũng phát hiện ra chuyện này, cho nên ngài ấy vẫn luôn âm thâm ở trong bóng tối bảo vệ những tín đồ kia, ngoại trừ người phụ nữ ngu xuẩn kia ra thì không có ai chết cả.

Tống Tử Thanh lại thi triển pháp thuật đặt ngón tay lên trên trán tôi, tôi liền có thể nhìn thấy Tế Công, ngài ấy ñói xin lỗi tôi, tôi cũng chào tạm biệt ngài ấy.

Trận chiến cướp:pháp trường ở Minh giới khiến thể xác và tinh thần dủa mọi người rã rời, có thể chống đỡ đến khi hoàn:thành chuyện này đã là giới hạn của chúng tôi rồi, bây giờ chúng tôi chỉ muốn trở về ngủ một giấc thật ngon lành.

Tế Công thấy thế cũng không tiện giữ chúng tôi ở lại, Tống Tử Thanh biến hồ lô fö ra, để chúng tôi ngồi lên hồ lô.

“À đúng rồi!” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện suýt nữa thì quên mất, vội vàng:hét lớn với Tế Gông đang ở dưới hồ lô vẫy tay tạm biệt chúng tôi: “Ông Đạo Tế, Mặt Ngựa ở địa phủ bảo tôi chuyển lời cho ngài”

Nghe thấy.hai chữ Mặt Ngựa, mặt Tế Công lập tức cứng đờ.

“Cô ấy nói, ngày nào ngài còn chưa đến đầu thai thì cô ấy sẽ vẫn ở địa phủ chờ ngài ngày ấy, mặc kệ mấy đời mấy kiếp, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, ngài trì hoãn đến lúc nào, thì cô ấy cũng sẽ chờ ngài tới lúc đó.”

Hồ lô bay lên cao biến mất ở trong không trung, xa xa, tôi có thể nghe được một câu nói rất phiền muộn của-Tế Công.

Ngài ấy nói: “Hỏi thế gian, tình là gì… Khó khăn.”

Tống Tử Thanh cũng có phòng ở K.Thị, cho nên chúng tôi không cần phải trở về nhà của Lãnh Mạch nữa, mà trực tiếp bay thẳng về nhà Tống Tử Thanh.



Nhà của Tống Tử Thanh lä khu nhà Tứ Hợp Viện phong cách độc đáo, anh đẩn chúng tôi vào trong phòng, chúng tôi thật sự là mệt đến cực hạn rồi không thèm quan tâm đến chuyện tắm rửa gì nữa, Tống Tử Thanh và Si Mi nằm xuống nghỉ ngơi trên ghế sa lông, còn tôi lên lầu hai vàotrong phòng khách, cũng nhảy lên trên giường ngủ một giấc.

Rất mệt mỏi rất mệt mỏi, vết thương đau, cả người đều rã rời, đúng là nên nghỉ ngơi một lúc rồi.

Không biết ngủ bao lâu, tôi bị một mùi khét đánh thức, còn có hướng vị bị cháy khét nữa, tôi cứ tưởng là xảy ra chuyện, đến cả dép lê cũng không kịp đi, vội vã chạy xuống lấu thì thấy một luông khói thoát ra từ trong phòng bếp, còn có ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện: Cháy rồi!

Tôi vội vàng xống vào phòng tắm lấy một chậu nước ra, tạt nước về bhía có khói thoát ra.

“Má ơi! Con nhỏ kia:cô muốn kiếm chuyện à!”

Tiếng rống của Si Mị từ bên trong khói mù truyền ra.

Khói dần dần tan biến, sướng mù cũng tan, hai người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi, bộ dáng của hai người vô cùng chật vật.

“Phốc! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các người đang diễn hài kịch sao?” Tôi khổng nhịn được cười phá lên, còn tưởng rằng chuyện gì, hóa ra là Tống Tử Thanh và Si Mị làm cháy phòng bếp.

Tống Tử Thanh và Si Mị âm trầm đồng thanh rống to về phía tôi: “Mấy cái món ăn đáng chết này rốt cuộc là làm như thế nào!”

“Các người là muốn nấu cơm?” Mẹ ơi thật sự cạn lời rồi: “Tôi còn tưởng răng hai người đang chuẩn bị đốt nhà, không biết nấu cơm sao lại không gọi tôi?”

Sắc mặt của Tống Tử Thanh và Si Mị có chút phức tạp, đồng thời dời đi ánh mắt, không trả lời tôi.

Chắc là bọn’họ cảm thấy tôi đã bị Lãnh Mạch đánh trọng thương, muốn để tôi nghỉ ngơi thật tốt, cho nên mới không đánh thức tôi.


Giống như có dòng nước ấm chảy qua tim, mắt của tôi đỏ lên, sụt sùi cái mũi: “Được rồi hai người đi tắm rửa thay quần áo đỉ,¿ể tôi nấu cơm cho”


Đều là người quen, bọn h6 cũng không già mồm, đi thay quần áo.


Tôi đi vào bếp nhìn thấy phòng:bếp rối tinh rối mù thảm không dám nhìn, tôi cũng chỉ có thể lắc đầu, xoăn tay áo lên.


Một bữa cơm tối không tính là phong phú nhưng đối với chúng tôi mà nói thế này là đủ rồi, khung cảnh bình yên này, đặc biệt là khi chúng tôi vừa trải qua một trận chiến khốc liệt thì như thế này cũng đủ rồi: Mới ăn cơm được một nửa, cửa sổ trong phòng khách bỗng dưng mở toang ra, có thứ gì đó từ bên ngoài cửa sổ băn về phía chúng tôi.

Advertisement
';
Advertisement