Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Chúng tôi xuất hiện ở trong một cái sân rộng, cây cổ thụ trong sân đã ngã đổ, đất trống bị xới tung. Trên mặt đất có hố nhỏ lỗ chõ, đây là một cảnh tượng tiêu điều sau khi đã trải qua cuộc chiến dữ dội.

Trời rất âm u, ở nơi không xa có một tòa nhà cổ xưa, cùng loại với tòa nhà phong cách Nhật Bản ngày xưa. Chúng tôi đi đến dinh thự, đèn đường chiếu trên lối đi, một căn nhà nhỏ bên cạnh đã bị lật đổ hoàn toàn, tình hình chiến đấu kịch liệt khiến tôi không dám tưởng tượng, tôi không khỏi bước đi nhanh hơn.

Khoảng cách các dinh thự càng gân, tôi dân dà thấy được người, nhưng đều là người phục vụ và gã sai vặt đã chết. Máu thuận theo mặt đất chảy ra hội tụ thành một bãi một máu đông đặc, rất nhiều người chết. Đặc biệt là tới gần dinh thự, trên hành lang bên ngoài tòa nhà chất đống vô số xác chết của người phục vụ, không biết Tống Tử Thanh và ông nội anh ấy thế nào, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.

Lãnh Mạch nắm chặt cổ áo của tôi, tôi sững sờ nghiêng đầu nhìn anh. Không đợi tôi hỏi gì thì dưới chân anh đã xuất hiện mặt băng, băng dẫn tôi và anh vượt qua biển xác chết bay vào bên trong tòa nhà lớn để lại Sỉ Mi ở đằng sau tức giận la hét.

Dâm lên sàn nhà bằng gồ bên ngoài dinh thự, Lãnh Mạch mới thả tôi ra, tôi đã không kịp chờ đợi vọt vào “Tống Tử Thanh!”

Trong căn nhà lớn càng thảm hại hơn, tất cả đồ dùng trong nhà hoàn toàn nát bét trên mặt đất.

Trên mặt đất còn có vết máu, thế nhưng trong nhà không có ai, tôi lại kêu to vài tiếng, nhưng vẫn không ai đáp lại tôi, tôi khóc lên, quay đầu rưng rưng nước mắt nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, làm sao bây giờ, đám Tống Tử Thanh không có ở đây”

Bộ dáng Lãnh Mạch vốn đang lạnh như băng quan sát xung quanh, ánh mắt của anh mềm nhữn ra, anh đến trước mặt tôi vò đầu tôi nói: “Không cho phép khóc.”


“Thế nhưng mà…” Giọng nói của tôi nghẹn ngào.

“Em vừa khóc thì trong lòng anh lại rối loạn.

Em đừng khóc, nhà họ Tống còn có một lối đi bí mật, khi còn bé anh đến nhà họ Tống chơi đã từng thấy qua một lần, ông Lăng Phong còn đùa giỡn nói nếu như không gặp được bọn họ, hãy vào phòng tối mà tìm” Lãnh Mạch dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho tôi, anh vừa tìm kiếm vừa chỉ một chỗ: “Bên kia.”

Tôi đi lạch bạch sau lưng anh vòng quanh dinh thự, nơi đó là phòng chứa đồ, trong ngoài phòng chứa đồ chất đống các đồ vật. Lãnh Mạch ném đồ ra, ở nơi góc tường có một con gấu nhỏ lông nhung, anh cầm nó trong tay, anh nhéo mặt con gấu nhỏ một cái.

Xung quanh không có bất kỳ thay đổi nào.

Tôi hít mũi hỏi: “Phòng tối ở đâu?”

“Ở phòng vệ sinh.’ Lãnh Mạch nói xong ôm gấu nhỏ lông nhung ném trên mặt đất, cong người đi ra, người đã bám vào một lớp bụi dày.

Tôi sặc hai cái chạy sau mông anh: “Cơ quan này cũng quá phức tạp rồi. Tại sao không trực tiếp bố trí giống Truyền Tống Trận trước đó, chỉ cho phép người dòng chính của nhà họ Tống đi vào?”

“Đầu óc của em thật sự quá bế tắc” Lãnh Mạch ở đằng trước nói: “Nhà họ Tống bí mật bố trí Truyền Tống Trận ở rừng cây là vì phòng ngừa những người khác tìm tới nhà họ Tống. Nhưng nhà họ Tống ở vùng đất của mình bố trí phòng tối rõ ràng là vì phòng ngừa có một ngày xảy ra chuyện có thể né tránh tai nạn, nếu chỉ có thể do người dòng chính mở ra, vậy thì còn bố trí ở nhà mình làm gì?”

Anh nói rất đúng, tôi không nói nên lời phản bác. Anh đi vào phòng vệ sinh rồi đá một cước vào bồn cầu, bồn cầu dời sang một bên, đăng sau bồn cầu xuất hiện một cửa ngầm.

“..” Cả nhà Tống Tử Thanh thật là kỳ lạ, vậy mà cửa ngầm lại ở đẳng sau bồn cầu.



Lãnh Mạch đã mở ra cửa ngầm rồi, anh còn quay sang nói với tôi: “Còn không đuổi theo.”

Tôi quay đầu nhìn một chút, Si Mị còn chưa đến. Được rồi, không đoái hoài tới nữa, tôi đi tìm Tống Tử Thanh trước hẳn nói. Tôi đi theo đằng sau Lãnh Mạch, cung kính chui vào trong cửa ngầm rất nhỏ.

Bên trong rất rộng rãi, là một thông đạo. Lãnh Mạch chạy tới trước mặt, tôi vội vàng đuổi theo.

Thông đạo kia còn có một cánh cửa, Lãnh Mạch kéo cánh cửa ra, khi cửa vừa mở thì có một luồng ánh sáng trắng sắc bén bắn về phía chúng tôi.

Tôi và Lãnh Mạch cùng lúc tránh ra, ánh sáng trắng này cũng không tạo được uy hiếp gì.

“Ai đó?” Bên trong truyền đến một tiếng thét của một người đàn ông.

Lãnh Mạch đá văng cửa: “Nhà họ Tống đối đãi với người đến cứu các người như vậy sao?”

Hinh như không sai, ánh sáng trắng này hết sức quen thuộc, là pháp thuật nhà họ Tống thường dùng, người làm phép cũng là người của nhà họ Tống.

Tôi vội vàng theo vào.

Trong phòng ngổn ngang lộn xộn năm hơn mười người, có ba bốn người mất máu quá nhiều đã tắt thở rồi. Còn có mấy người dáng vẻ cũng đang hấp hối, trông hản không phải là người phục Vụ.

Vừa rồi làm phép đánh chúng tôi chính là thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, cậu ta nhìn thấy Lãnh Mạch như nhìn thấy người thân, hu hu một tiếng đã nhào về phía anh: “Anh Lãnh Mạch!”

Nhưng mà Lãnh Mạch không cho thiếu niên này cơ hội đụng vào cơ thể, anh tránh ra nói: “Tống Thiên Ngân, em gan lớn rồi, dám ra tay đánh anh à”

Tống Thiên Ngân ư? Họ Tống à? Nói cách khác, đây là người của nhà họ Tống!

“Anh Lãnh Mạch, anh đã đến rồi!” Tống Thiên Ngân lập tức chảy ra nước mắt: “Van cầu anh mau chóng cứu đám chú bác của em đi!”

“Chú bác ư? Những người kia là người nhà họ Tống sao?” Tôi đi lên mấy bước hỏi.

Tống Thiên Ngân nhìn sang tôi, ánh mắt của cậu ta lộ ra cảnh giác: “Chị là ai?”

“Người phụ nữ của anh. Lãnh Mạch đáp trả.

“ỒI Hóa ra là chị dâu!” Tống Thiên Ngân quá ngây thơ đã lập tức tin tưởng.



Tôi trợn to mắt: “Đừng nghe anh ấy nói lung tung, tôi không có quan hệ gì với anh ấy, tôi có thể giúp người của nhà họ Tống trị liệu một tay.”

“Thật vậy chăng?” Ánh mắt của Tống Thiên Ngân lập tức phát sáng lên.

Quả nhiên là một đứa bé, tôi cười cười cúi đầu nói với đai lưng: “Lục Quy, nhờ anh hỗ trợ.”

Đai lưng bắt đầu chuyển động, rất nhanh sau đó đã biến thành dáng vẻ của Lục Quy, Tống Thiên Ngân quát to một tiếng: “Yêu quái! Tôi sẽ giết anh!”

“Chờ một chút! Anh ấy là bạn của tôi!” Tôi vội vàng giải thích để Tống Thiên Ngân ngừng niệm chú, sau đó tôi nhìn sang Lục Quy nói: “Lục Quy, vết thương của những người kia khá nghiêm trọng, cần anh mau chóng hồ trợ.”

“Được, yên tâm đi cô Đồng” Lục Quy đi đến người năm gần nhất dưới ánh mắt căm thù của Tống Thiên Ngân, sau khi kiểm tra vết thế của bọn họ xong, anh ta quay đầu nói với tôi: “Cô Đồng, miệng vết thương của bọn họ đã có người tạm thời xử lý, tôi chỉ cân cho bọn họ ăn nê hoàn là đã có thể ổn định lại vết thế của bọn họ rồi.”

“Đã được xử lý rồi sao?” Tôi nhíu mày.

Đúng lúc này, một căn phòng khác trong thông đạo được mở ra, từ bên trong đi ra một cô gái tóc ngắn mặc váy trắng, sau khi nhìn thấy tôi mới ngạc nhiên thốt lên: “Cô Đồng Đồng, mọi người đã đến rồi!”

Hiện tại tôi đã biết là ai xử lý vết thương tạm thời cho những người này rồi.

“Lưu Nguyệt!” Cô bé này chính là Lưu Nguyệt, tôi kích động chạy tới: “Làm sao cô lại tìm tới nơi này?”

“Cô đã quên sao? Tôi có cổ trùng, cổ trùng có thể ngửi được các loại mùi, tôi lần theo mùi tới đó.”

Lưu Nguyệt cười nói, nói xong cô ấy nhìn thấy vết thương trên cánh tay tôi nói: “Hình như cô đã bị thương, có nặng lắm không?”

“Tôi không sao, Tống Tử Thanh đâu? Còn có ông Tống Lăng Phong đâu?” Tôi vội vã hỏi.

Ánh mắt Lưu Nguyệt lập tức bị chìm xuống, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.

“Cô Đồng Đồng, tôi phải nói với cô chuyện này trước, cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Lưu Nguyệt nói.


Chuẩn bị… Tâm lý…


Chẳng lẽ nói Tống Tử Thanh đã…


Tôi không dám nghĩ, tôi hoàn toàn không dám nghĩ đến!


Tôi ôm lấy đầu, Lưu Nguyệt giữ chặt tôi: “Không phải như cô nghĩ đâu, nhưng mà tình huống cũng rất tôi tệ.”

Advertisement
';
Advertisement