Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Cái thăng nhóc chết tiệt này!

“Tống Thiên Ngân!” Tôi cũng không thèm quan tâm đến cái gì mà phóng xuống hồ nước: “Hồng Hồng, đi trước đi!”

Hồng Hồng từ trong thân thể tôi lao tới, dân đầu đi vào trong nước, tôi cũng theo sát rôi nhảy vào.

Một cái đuôi cực lớn quấn chặt lấy Tống Thiên Ngân, ở dưới đáy nước có một đôi mắt sâu thắm màu xanh lá nhìn chúng tôi, thân thể quái vật to lớn năm dưới đáy nước, chỉ có thể nhìn thấy một mảng bóng, mà Tống Thiên Ngân thì liên tục bị kéo xuống, chắc là cậu ta bị tình huống bất ngờ này hù dọa nên đã quên cậu ta là Âm Dương Sư của Tống gia rồi, chỉ sử dụng tay chân để giấy dụa mà không sử dụng pháp chú, đúng thật là…

Tôi nhắm mắt lại lẩm nhẩm đọc kiếm pháp lúc trước Hồng Hồng dạy tôi, Kiếm Trảm Thi phát ra ánh sáng trăng, mũi kiếm chém về phía cái đuôi.

Cái đuôi bị chém đứt từ giữa, cùng lúc đó Hồng Hồng cũng tiếp được Tống Thiên Ngân, kéo Tống Thiên Ngân bơi lên mặt nước, quái vật khổng lồ dưới đáy hồ nổi giận, tiếng gào rú cực lớn khiến hồ nước bị chấn động, con quái vật đó bơi về phía tôi, đó là một con răn, chỉ là con rắn này hình như có tám cái xúc tu, thân hình cực kỳ to lớn, chỉ có một con mắt, khủng khiếp đến mức khiến cho người ta sợ hãi.


Tôi không lập tức bơi lên trên mặt nước, nín thở trước mặt con rắn khổng lồ.

Rắn lớn tới gân, cùng lúc thanh âm nhảy xuống nước của Hồng Hồng cũng truyền đến, tôi mỉm cười, Hồng Hồng chui vào thần thể tôi, xúc tu của rắn lớn đánh tới, tay tôi cầm Kiếm Trảm Thi chém cái xúc tu đó, rắn lớn gâm lên, thân thể của nó quấn quanh người tôi, nó mở cái miệng lớn ra cắn xuống đầu tôi Chính là lúc này!

Mắt trái của tôi lập tức biến thành màu đỏ, tôi la to trong nước: “Phái”

Sóng khí màu đỏ khiến cho răn lớn nổ tung thành từng miếng vụn, từng miếng từng miếng rơi xuống nước.

Cũng vì vậy mà khắp hồ nước không còn sót lại một thứ gì, chỉ còn lại một cái hố to.

Tôi leo ra từ trong hố, phun ra hai ngụm nước, cả người đều ướt sũng.

Tống Thiên Ngân đứng trên bờ trố mắt nhìn: “Chị gái nhỏ, cái này, cái này, đều là chị làm?”



“Tống, Thiên, Ngân!” Tôi rất muốn dạy dõ cái thăng nhóc chết tiệt này, nhảy dựng lên liên tiếp đánh vào đầu hắn hai cái: “Em là đồ ngốc à? Có phải là em quên cái thân phận Âm Dương Sư của Tống gia rôi không?

Chỉ có môi cái đuôi quấn lên người thôi mà đã sợ như vậy, vậy mà còn đòi bảo vệ chị, còn muốn làm đàn ông, còn muốn sống sót ở cái thế giới này hả! Lúc trước chẳng phải em nói em rất lợi hại sao? Nhưng trải qua chuyện này thì sao! Cái đâu của em đang nghĩ cái gì trong đó vậy hả! Em đã quên hết những rèn luyện và bài học pháp thuật của nhà họ Tống rồi phải không!”

Tống Thiên Ngân bị tôi chửi thì chớp chớp mắt, cúi đầu, mặt xệ xuống: “Em xin lôi, mặc dù cái huấn luyện ma quỷ trước kia rất kinh khủng, nhưng em biết đó là huấn luyện của nhà họ Tống nên cũng không sợ lắm, em vừa mới đến đây, cảnh giác không nhiều cho nên mới…

“Tống Thiên Ngân, chờ em chuẩn bị thật tốt để đối đầu với nguy hiểm thì nó còn gọi là nguy hiểm sao?”

Tôi ngắt lời cậu ta: “Nếu muốn sống sót, đầu tiên không phải kiếm cớ mà là suy nghĩ lại cách làm của cậu. Bây giờ chúng ta đang ở mười chín tầng Địa Ngục, là nơi kinh khủng nhất trong truyền thuyết, không phải là trò đùa cũng không phải là trò chơi, con người chỉ có một cái mạng, nếu chết là game over chắc luôn, em có hiểu không?”

Tống Thiên Ngân hít hít cái mũi: “Em biết rồi, lần sau em tuyệt đối sẽ không hoảng sợ như vậy nữa.”

Ai, thiệt là, nhưng cũng tốt vì Ác Ma Vương không xuất hiện, nếu Ác Ma Vương xuất hiện cướp đi đôi mắt của tôi, tôi mất tất cả năng lực một lần nữa, thì xác định chả cần đi tiếp mười chín tầng Địa Ngục.

“Được rồi, lần này coi như là bị kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, lân sau nhớ kỹ là không được hoảng sợ, chẳng phải em có thức thần sao? Lúc tính mạng bị đe doạ thì đừng giữ thực lực lại, rõ chưa?”

Giọng điệu của tôi dịu xuống.

“Vâng!” Tống Thiên Ngân gật đầu một cách cẩn trọng, nghiêm túc nhìn tôi: “Chị gái, cảm ơn chị đã cứu em, em xin rút lại lời xem thường chị lần trước.”

“Không có gì.” Tôi vây vây tay, đi vắt quần áo: “Em còn quần áo sạch không? Để chị đi thay quần áo trước rồi nói sau.”

Tôi và Tống Thiên Ngân thay phiên nhau đi thay.

quần áo, bộ quần áo này đã ướt như vậy, tôi cũng không giữ lại mà ném dưới gốc cây.

Tống Thiên Ngân cũng thay một bộ quần áo dã ngoại dễ hoạt động, cậu ấy mặc quân phục phối hợp với tóc bộ tóc đầu đỉnh cao vút, nhìn rất đẹp trai.



Không thể nghỉ ngơi lâu ở đây được nên tôi khoác ba lô lên, dân Tống Thiên Ngân rời khỏi bìa rừng.

€ó lẽ là vì chuyện vừa rồi khiến Tống Thiên Ngân còn sợ hãi, lúc trước trên đường đi còn vui vẻ hoạt bát, nhưng bây giờ lại cúi đầu im lặng, tôi không biết mình nói có quá đáng lắm không, chính bản thân tôi cũng chỉ mới mười chín tuổi, cũng không biết cách giáo dục người khác cho lắm, tôi làm kí hiệu trên cành cây rồi dừng bước: “…Chị đi nhìn đường.”

Tống Thiên Ngân tò mò hỏi tôi: “Chị gái, ở đây không có mặt trời cũng không có sao, dùng la bàn cũng vô dụng, vậy thì sao chị có thể biết được phương hướng vậy?”

“Xem vòng của cây” Tôi chỉ vào hoa văn rắc rối phức tạp trên thân cây: “Vòng càng mỏng chứng tỏ ánh sáng mặt trời nhận được càng nhiều, cây cũng trẻ tuổi nhất, mà đây là trung tâm Địa Ngục nên cây cối chắc chắn là đã hơn ngàn năm tuổi, vòng sẽ rất dày, chúng ta không cần phải phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, chỉ cân đi về phía trung tâm là được.”

Tống Thiên Ngân sùng bái: “Không ngờ chị lại biết nhiều như vậy, còn hơn những gì thây dạy bọn em nữa!”

“Đây là trước đây Tống Tử Thanh dạy chị” Tôi nhẹ nhàng đáp lại. Chắc là trước đây, lúc anh ấy nói cho tôi biết anh là một trộm mộ, chúng tôi cùng nhau đi đến những ngôi mộ cổ xưa để tìm Kiếm Thần, trên đường đi anh ấy từng nói với tôi cách tìm phương hướng đặc biệt này, bởi vì lúc đó anh ấy nói rất sinh động nên tôi nhanh nhớ kỹ.

“Thì ra là anh Thanh… đúng là không có cách nào vượt qua anh ấy mà…” Tống Thiên Ngân nói.

Đúng vậy, Tống Tử Thanh đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, chúng tôi là bạn thân sống chết có nhau, bây giờ lại có quan hệ máu mủ nên cái ý nghĩa này không thể thay thế.

Sau khi xác định tốt phương hướng thì chúng tôi đi vào, trời dần tối xuống, tôi không dám bật đèn pin lên vì sợ đưa tới quái vật ở rừng nhiệt đới, chỉ có thể để mắt trái biến thành màu đỏ, con mắt màu đỏ cho dù ở trong tối cũng có thể nhìn thấy sự vật đăng trước.


Đi thêm một đoạn đường, phía trước xuất hiện một khoảng đất trống nhỏ kéo dài về hai bên đến mức không thể nhìn thấy, giống như là tách khu rừng ra thành hai phần, tôi và Tống Thiên Ngân đang đứng trên mảnh đất trống nhìn trái ngó phải, Tống Thiên Ngân cảm thấy kì lạ: “Không hiểu sao ở đây lại có một mảnh đất trống? Trông cái hình dạng dài mảnh này không giống do người làm ra…


Tôi cũng cảm thấy kì lạ, nó giống như là đang cảnh cáo người ngoài răng họ sắp đến một mảnh rừng rậm khác còn nguy hiểm hơn.


“Đi thôi. Nhưng cho dù như thế nào, chúng tôi vân muốn đi vào khu rừng này, bởi vì cánh rừng này càng gần kê chô sâu.


Tôi và Tống Thiên Ngân còn chưa rời khỏi phần đất trống này, bông nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển, một con quái vật khổng lô bước ra từ khu rừng đối diện chúng tôi.

Advertisement
';
Advertisement