Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Tôi không hề bị Sĩ Mị hôn đến, Lãnh Mạch xách lấy cổ áo tôi kéo tôi trở vê, ẩn tôi vào trong ngực anh, nhướng mày: “Anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”

Sĩ Mi cười lạnh đáp: “Ân nhân cứu mạng? Chỉ dựa vào đám lâu la đó? Nếu không phải tôi vội đi tìm đồ đần, những tên lâu la đó có thể làm hại đến tôi sao?”

“Vì anh không có mặt nên nói khoác mới không sợ mặt đó đúng không?” Lãnh Mạch lạnh lùng nói.

Hai người họ lại bắt đâu đấu khẩu rồi, tôi vội vàng kêu dừng lại. Nhưng hai người đàn ông này không chịu nghe, đột nhiên lại muốn tranh giành nguyên do trong chuyện này, đặc biệt là Lãnh Mạch, anh năm lấy căm tôi: “Nói cho cái tên đó biết, bây giờ chúng ta có quan hệ gì”

“Anh ép cô ấy như vậy thì còn coi là đàn ông gì nữa” Si Mị nói.

“Tôi không cần phải ép cô ấy, để cô ấy tự nói với anh” Lãnh Mạch nói xong liền bỏ tôi ra.


Tình yêu vĩnh viên là sự nhân tâm. Tôi yêu một người, thì đã định sẵn phải làm tổn thương một người khác cũng yêu tôi.

Mà tôi, trước nay đều không phải là một người có tâm tư dao động.

Tôi nhằm mắt lại, thở ra một hơi, sau đó quay nói với Sỉ Mi: “Si Mị, xin lôi anh, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được, bởi vì… người tôi yêu, vân là Lãnh Mạch, tôi và anh ấy đã ở bên nhau rồi.”

Cho dù những lời này có tàn nhân hơn nữa, thì tôi vân phải nói ra. Sĩ Mị là trách nhiệm mà lão quỷ giao cho tôi, tôi thực sự không có cách nào để yêu anh ta, cũng không thể nào yêu nổi. Tim đã có chủ, phong cảnh có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là thoáng qua. Thay vì cho Si Mị hi vọng mập mờ, không băng dứt khoát chặt đứt tình cảm giữa hai người chúng tôi. Như vậy đều tốt cho tôi và cho cả anh ta.

Nghe tôi nói câu này xong, Sỉ Mị liền cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Xin lỗi Sĩ Mị, cảm ơn sự bảo vệ của anh, cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi, cảm ơn anh… đã mặc kệ tất cả mà đến bên tôi, xin lôi…” Anh ta như vậy, tôi cũng cảm thấy khổ sở. Câu nói tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói tiếp được nữa Lãnh Mạch xoa đầu tôi, không nói gì nhiêu thêm nữa, chỉ nói: “Đi tìm Diêm Vương, hỏi việc của Thúy Hoa một chút”

Anh không hề nhân cơ hội này mà khoe khoang ra oai với Sỉ Mị, chỉ là chuyển đề tài để tôi và Si Mị không đau lòng thêm nữa. Tuy răng thường ngày Lãnh Mạch và Sỉ Mị hay đánh nhau, cãi nhau. Nhưng lúc này, tôi cảm kích sự thấu hiểu của Lãnh Mạch, cảm kích cách làm của anh. Tôi gật đầu, không nhìn Si Mị nữa, từ bên người Si Mi mà chạy đi.



Mà Sỉ Mi, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.

“Ông Diêm Vương, Thúy Hoa và Đồng Sênh không sao chứ?” Tôi chạy đến trước mặt Diêm Vương.

“Không sao, mọi người đều ở đây, Mặt Ngựa cũng được thu xếp đi nghỉ ngơi rồi, bây giờ vân còn đang hôn mê. Tuy rằng lần này địa phủ cũng có không ít người chết, nhưng trên tổng thể thì thương vong không được coi là rất lớn, cũng coi như may mắn” Diêm Vương nói: “Những người đó có năng lực kỳ lạ, chúng †a nhất thời không phòng bị nên mới bị bọn họ tranh thủ tấn công. Cũng may có Tiểu Si Mị ở đây, đúng lúc nhờ được năng lực của Tiểu Sỉ Mị”

Nhờ được năng lực của Si Mi… nếu như Sỉ Mị không ở đây, đường đường là Diêm Vương của địa phủ chắc cũng có thể bảo vệ được nơi này. Nhưng Diêm Vương thật sự rất thích chiếm chút lợi nhỏ của người khác, bảo sao lại bị Si Mị đánh cho một trận.

“Ông Diêm Vương, rốt cuộc thì những người này từ đâu mà ra vậy? Rốt cuộc là người nào, trong lòng ông có suy đoán gì không?” Tôi lại hỏi ông ấy.

Diêm Vương xoa căm, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không chắc chắn. Những người này lai lịch kỳ lạ, trực tiếp đi từ truyền tống trận của quỷ môn quan ra.

Tôi nghi ngờ là từ thể giới loài người đến. Hô Lôi chắc đã gặp nạn rồi,còn về việc thế giới loài người có những năng sĩ có tài này,… tôi nghĩ là, cô bé, cô nên đi hỏi nhà họ Tống xem.

Nhà họ Tống, lại là nhà họ Tống.

Thúy Hoa và Đồng Sênh từ bên kia cửa lục tục theo quỷ sai đi ra. Tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi. Tôi bế Đồng Sênh lên, thăng bé ôm chặt lấy cổ tôi, vùi đầu vào trong cần cổ. Một đứa bé mười tuổi lân đầu tiên gặp phải tình huống này, nhìn thấy có quỷ sai bị chết, khắp mặt đất đều là máu, nhất định là rất sợ hãi. Tôi an ủi nó: “Đồng Sênh đừng sợ, chỉ cân mẹ còn sống chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con, việc này chắc chăn sẽ không xảy ra nữa”

“Mẹ nhỏ…” Đồng Sênh nhỏ giọng nghẹn ngào.

Tôi võ lưng của nó an ủi, Thúy Hoa cũng đến hỏi thăm tình hình của chúng tôi. Tôi nói sơ qua vài câu, lúc này Lãnh Mạch cũng đến.

“Lãnh Mạch đại nhân” Lần này, thái độ thù địch của Diêm Vương đối với Lãnh Mạch đã giảm đi một chút. Ông ta cúi người cảm tạ: “Cảm ơn ngài đã cứu địa phủ”



“Không cần. Lần này tôi đến đây, là có việc muốn nhờ địa phủ” Lãnh Mạch nói thẳng vào vấn đề.

Đồng Sinh từ trong cổ tôi ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mạch. Mặc dù Thúy Hoa không truyền thụ tư tưởng thù hận Lãnh Mạch vào đầu óc của Đồng Sinh, nhưng nó là một đứa trẻ vô cùng thông minh, có lẽ cũng đã biết một chút chuyện giữa Lãnh Mạch và cha của mình.

Năm đấm nhỏ của nó siết chặt lại, cản chặt răng, nhìn chăm chăm vào Lãnh Mạch, không nói một lời.

Tâm tình của tôi rất phức tạp.

Cái chết của Cẩu Đản, trước sau vần là một khúc mạc.

Cứ cho là bây giờ tôi có thể vượt qua, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ không chạy theo Lãnh Mạch nữa. Mà trong đáy lòng tôi, trước giờ cũng luôn chứa một nỗi đau. Đó là vết sẹo, trong thời gian ngắn như vậy không thể nào lành lại được.

Diêm Vương im lặng một lát mới lên tiếng: “Lãnh Mạch đại nhân cân chúng tôi giúp đỡ điều gì?”

“Gia nhập thủ hạ của tôi, chống lại Minh Vương”

Lãnh Mạch nói thắng.


Từ trên đến dưới những người phụ trách khác của địa phủ có mặt lúc đó, quỷ sai, toàn bộ đều ngạc nhiên và sợ hãi “Chống lại Minh Vương?” Diêm Vương cũng rất kinh ngạc: “Trước giờ địa phủ và Minh Giới phân loại hệ thống quản lý khác nhau, cho dù Minh Giới có biến động thế nào, cũng sẽ không can dự gì nhiều đến địa phủ. Minh Giới đổi chính đảng, địa phủ vần sẽ tồn tại như trước, vận hành theo hệ thống của địa phủ. Chúng tôi không có nhu cầu gì cần thiết phải gia nhập thủ hạ của Lãnh Mạch đại nhân, cùng với Lãnh Mạch đại nhân chống đối Minh Vương cả.”


“Sẽ không can dự đến địa phủ?” Gương mặt Lãnh Mạch bình tĩnh, toàn thân đều tỏa ra khí thế bày mưu tính kế: “Diêm Vương, ông vân đang lừa mình dối người sao? Nhìn xung quanh ông xem, sự việc vừa rồi còn không coi là cảnh cáo ư? Ông vẫn còn ngây thơ cho rằng Minh Vương Lạc Nhu sẽ không can dự đến địa phủ sao? Nếu như cô ta không can dự đến địa phủ, sao lại lấy đi toàn bộ yêu quái hung ác của sáu tầng địa ngục? Trong lòng ông không có chút suy đoán nào sao? Minh Vương Lạc Nhu đang có kế hoạch gì, tôi nghĩ trong lòng ông đã có kết luận rồi”


Diêm Vương sững lại, từ trên mặt Diêm Vương tôi nhìn ra những lời mà Lãnh Mạch nói. Tuy răng trông Diêm Vương có chút mập mạp, có chút công kênh, có chút yếu ớt, nhưng đừng quên ông ta là Diêm Vương của địa phủ. Ông ta có thể thống trị, vậy ông ta chắc chăn có chö hơn người Minh Vương Lạc Nhu muốn biến địa phủ thành địa bàn của cô ta Kế hoạch này rất dễ đoán, tôi cũng đã đoán được rồi, Diêm Vương không thể không đoán ra Nghe Lãnh Mạch nói xong, Diêm Vương rơi vào suy nghĩ sâu säc.


“Gia nhập thủ hạ của tôi, cùng tôi đối phó với Minh Vương Lạc Nhu. Nếu như tôi lên làm Minh Vương, tôi có thể hứa với ông, khôi phục lại trật tự vốn có của địa phủ, mười tám tầng địa ngục sẽ lại thuộc về địa phủ quản lý, hơn nữa còn bỏ ra vốn cùng với nhân lực xây dựng lại địa phủ, tuyệt đối không can dự vào hệ thống quản lý của địa phủ” Lãnh Mạch lại lên tiếng một lần nữa.

Advertisement
';
Advertisement