Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Con cá voi bơi cực kỳ nhanh, chiếc đuôi khổng lô đong đưa qua lại cố gắng muốn thoát khỏi tôi.

Cũng may mà những người lùn đã dùng một sợi dây thắt nút chết vào đuôi của nó. Ít nhất tôi cầm lấy dây thừng vẫn tốt hơn là năm trực tiếp vào đuôi cá voi, không đến mức bị văng ra ngoài.

Bong bóng thân kỳ này không chỉ chứa được cả tôi lẫn Bạch Hổ mà còn có thể lặn sâu được xuống đáy biển mà không bị áp lực nước đè nén.

Bên dưới đáy đại dương, những sinh vật biển dữ tợn không ngừng giương nanh múa vuốt bơi qua trước mắt tôi.

Một số nhìn thấy tôi và Bạch Hổ bèn đuổi theo phía sau, dùng hàm răng sắc nhọn thử cắn bong bóng. Tôi sợ răng bong bóng sẽ vỡ, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, nhưng những quái vật biển này lại chỉ ra oai thế thôi, cắn xong liền quay đầu bỏ đi, không tiếp tục tấn công nữa.

Cá voi nhanh chóng lặn xuống đáy biển, tôi chớp lấy cơ hội, ném chiếc neo ra ngoài.


Mỏ neo xuyên qua bong bóng lao xuống đáy biển Bong bóng rung chuyển dữ dội, ấy thế vân không vỡ, tôi buông dây thừng để cá voi bơi đi. Lúc này bong bóng đã được cố định bằng mỏ neo, đong đưa dưới đáy biển.

“Bạch Hổ, giúp tôi tìm một cái hang” Tôi nói với Bạch Hổ trong khi đang ra sức kéo mỏ neo.

Nhưng cái mỏ neo này khó dùng hơn tôi tưởng, tôi định gọi Hồng Hồng tới giúp thì Hồng Hồng vừa xuất hiện, bong bóng đã rung chuyển dữ dội, giống như không thể chịu nổi khí tức mạnh mẽ của Hồng Hồng. Tôi chỉ đành vội vã bảo Hồng Hồng đừng ra, bản thân thì tự mình dịch chuyển cái mỏ neo vần đang bất động. Dưới đáy biển đầy rầy những nguy hiểm khôn lường, tôi không thể chậm trề được. Vội vã tới mức muốn bật khóc.

“Thật là ngu ngốc.” Giọng Bạch Hổ lại vang lên bên tai.

Tôi giật mình, hô hấp của nó ở ngay bên cạnh, không chờ tôi kịp quay đầu, nó đã khom lưng, cúi người, dùng hai tay năm lấy mỏ neo rồi dùng lực kéo mạnh.

Bạch Hổ đã biến thành hình người, từ phía sau lưng khom người nửa ôm lấy tôi, dù sao nó cũng là đàn ông, lại còn là một con hổ trắng, vóc dáng cao †o gần như bao phủ tôi vào lòng. Hormone nam tính mãnh liệt bủa vây khiến tôi không khỏi có chút xấu hổ, hơi nghiêng về phía trước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bạch Hổ dường như không nhận ra sự mập mờ giữa nó và tôi, vẫn vừa kéo mỏ neo làm bong bóng chuyển động, vừa hét lên với tôi: “Còn chờ cái gì nữa, tranh thủ mà tìm đi! Kéo mỏ neo thì không cần thể lực à?”

Lúc này tôi mới nhanh chóng tập trung sự chú ý, bắt đầu…tìm kiếm.



Hải Ngạo đã từng nói, hang động kia được giấu rất cẩn thận, có thể còn ngụy trang bằng những rặng san hô. Tôi yêu cầu Bạch Hổ thả neo thật chậm, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào. Nhưng mặc dù bong bóng này có thể tự tạo ra dưỡng khí, theo thời gian dần trôi, tốc độ sinh trưởng của dưỡng khí cũng ngày một chậm lại, cuối cùng sẽ không đủ cho tôi và Bạch Hổ cùng hô hấp. Tới lúc đó, cả hai sẽ ngạt thở mà chết.

Quần thể san hô ở dưới đáy biển rất nhiều. Cá và quái vật biển không ngừng bơi xung quanh càng tăng thêm độ khó trong việc tìm kiếm. Trong số đó, tôi nhìn thấy một nơi có rặng san hô rất dày đặc, bèn yêu cầu Bạch Hổ kéo mỏ neo qua. Lờ mờ nhìn thấy hình dáng một hang động, tôi cho rằng đó chính là đảo Đầu Lâu mà mình đang tìm kiếm, bèn kích động chỉ vào đó: “Tôi tìm được rồi!”

Bạch Hổ liếc mắt nhìn, sau đó chợt biến sắc: “Đấy không phải lối vào! Đi maul”

Vừa nhấc mỏ neo định rời khỏi, đã thấy từ trong hang xuất hiện một đôi mắt to màu lục sãm cực kỳ lớn, còn lớn hơn cả chúng tôi! Xung quanh hang động bắt đầu gợn sóng, giống như đang có một sinh vật khổng lồ chậm rãi bước ra từ bên trong!

Tôi không biết đó là sinh vật gì, cũng không biết nó lợi hại ra sao, nhưng chỉ cần nhìn vào nét mặt sợ hãi của Thần thú Bạch Hổ liền có thể suy đoán con quái vật này đáng sợ đến mức nào.

Bạch Hổ nhanh chóng kéo mỏ neo, dẫn bong bóng lùi ra phía ngoài, con mắt thật to kia vẫn hướng về phía chúng tôi. Tôi thấy con quái vật bước ra khỏi hang chỉ bằng một chân, kích cỡ cái chân này khéo phải bằng một gian phòng tổng thống mất!

Con quái vật đã nhìn thấy chúng tôi rồi.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Bạch Hổ nghiêm mặt nói với tôi: “Đây là hòn đảo nơi trưởng lão Minh giới phong ấn tộc người lùn, đặc biệt còn giam giữ bốn con quái vật biển bắt giữ từ tầng địa ngục thứ mười chín, nơi đáy biển Đỏ. Chúng cực kỳ mạnh mẽ, thân mang dị năng, hơn nữa còn đến từ tâng địa ngục thứ mười chín vốn đã quái lạ. Không ai biết những con quái vật biển này đến từ nơi nào, trước kia tôi chưa từng chiến đấu, cho nên không thể coi thường.”

Đây chính là Thân thú Bạch Hổ đấy, lần đầu tiên tôi thấy nó trông nghiêm túc như vậy.

Con quái vật khổng lô sắp lao ra, mỏ neo của chúng tôi vân còn đang di chuyển chậm rãi. Bạch Hổ trong hình người ôm tôi vào trong ngực, tôi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cái căm của nó. Nó há miệng muốn nói lại thôi, giống như đang muốn gọi ai đó. Chẳng lẽ ở nơi này, xung quanh chúng tôi, vẫn còn những bạn bè mà Bạch Hổ quen biết?

Biển nổi sóng lớn như điên cuồng, bong bóng ở khắp nơi, tôi ở bên trong cũng chịu chấn động đến khó lòng đứng vững. Bạch Hổ duõi tay ôm eo, cố định tôi trong vòng tay mình rồi đưa ánh nhìn sắc bén hướng về phía trước.

Mặc dù trước kia vần thường ngồi trên lưng Bạch Hổ, nhưng sau khi Bạch Hổ biến thành người, tiếp xúc cùng nó ở khoảng cách gần như này vân khiến tôi không được thoải mái. Tôi khẽ nhúc nhích trong ngực, nhưng nó lại càng ôm chặt tôi hơn: “Bong bóng dao động đã mạnh, cô còn động đậy cái gì?”

“..” Nó lại không cho rằng tư thế giữa hai người không thích hợp, chắc bởi vì đã quen làm hổ, hiếm khi biến thành người nên không hiểu những cảm giác liên quan giữa con người với nhau.



Ngay khi con thú khổng lồ dưới đáy biển chuẩn bị bước ra ngoài, Lục Quy đột nhiên từ bên hông tôi cất tiếng: “Đồng cô nương, cô không sao chứ?”

Những lời này nghe có vẻ, nói thế nào nhỉ, Lục Quy cũng biết tình hình hiện tại của chúng tôi, hơn nữa anh ta cũng biết tôi không có việc gì, cho nên những lời này sẽ khiến người ta cảm giác đường đột như bày tỏ sự tồn tại, hoặc giả vờ cho ai đó nghe thấy tiếng nói của mình.

Điều càng kỳ lạ hơn là sau khi nghe thấy giọng nói của Lục Quy, con quái thú khổng lồ bỗng ngừng di chuyển, vài giây sau đó, cơ thể đã chui ra khỏi hang động bồng chậm rãi lùi về, cuối cùng, ngay cả bàn chân cũng rút lại, thu mình trong hang.

Chuyện này…

Rốt cuộc chuyện này là sao?

“Đồng cô nương, đi nhanh đi” Lục Quy lại nói.

Không biết có phải ảo giác không, sao tôi cứ cảm thấy con quái thú này kiêng kị Lục Quy nhỉ?

Không kịp nghĩ quá nhiều, Bạch Hổ đã kéo neo, đưa chúng tôi rời khỏi nơi kinh khủng này.

Khoảng cách càng xa, gợn sóng càng nhỏ, cánh tay Bạch Hổ vân đặt trên eo của tôi. Tôi có chút xấu hổ ho khan một tiếng: “Bạch Hổ, cám ơn cậu, nhưng mà cậu..cậu nắm eo tôi hơi đau đấy”

Cứ nghĩ Bạch Hổ nghe vậy sẽ lập tức buông tay, nhưng Bạch Hổ lại giống như hờn dõi, dùng sức siết chặt hơn giống như muốn thắt cả bộ lòng của tôi lại.


“Bạch Hổ, cậu cố ý!”


“Cô là đồ điên, không thèm chấp, càng chấp cô càng thấy hạ thấp IQ của mình” Bạch Hổ nói rồi buông tôi ra.


Tôi vội vã kéo giãn khoảng cách giữa mình và Bạch Hổ, muốn cãi lại nhưng nó đã đưa tay chỉ về một hướng: “Nhìn đi, lối vào của hang động.”


Phía trước có một rặng san hô nhỏ sâm màu, lờ mờ nhìn thấy hình dáng hang động bên trong, có lẽ địa điểm này mới đúng. Tôi và Bạch Hổ đi về phía hang động.

Advertisement
';
Advertisement