Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Truyền thuyết Thao Thiết này lấy ăn làm vui thú, không chỉ ăn thịt người, miễn là thứ có thể ăn nó đều ăn, tham lam, hung ác, âm hiểm, là con thứ chín của rông, thú gây tai họa nhất cho thế giới.

Không sai, Long tộc tuy cường đại, nhưng năng lực sinh sản cực thấp, đặc biệt rồng kết hợp với rồng sinh ra Long tộc thuần chủng càng là rất khó sống sót. Vậy nên rồng mới cùng các loại sinh vật trên thế gian kết hợp, sinh sôi ra chỉ thứ của Long tộc, Thao Thiết này khi đó là con thứ chín của rồng.

Thực lực của Thao Thiết vô cùng mạnh mẽ, vạn năm trước nhân loại kia vốn muốn mượn Thao Thiết tới tiêu diệt Long tộc, để nhân loại trở thành chủ đạo trên thế gian, thế nhưng kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thao Thiết không chịu khống chế của cô ta, thậm chí suýt chút nữa giết cô ta, trong một đêm, Thao Thiết trốn mất, vài năm sau liền phát sinh tai nạn.

Thao Thiết trốn trong núi sâu tu luyện, thực lực rốt cục thành thục, một con quái thú đánh toàn bộ Long tộc, Long tộc thương vong quá nặng, mắt thấy thế giới này sắp bị Thao Thiết nuốt chửng, nhân loại kia tới, cưỡi trên cự long, hô phong hoán vũ, dân theo tộc Đầu Lâu, tộc Vong Linh, ngọn lửa địa ngục, cùng cường giả nhân loại dần dà xuất hiện sau này, đạt thành liên minh với Long tộc, cùng nhau đối kháng Thao Thiết.

Thao Thiết cuối cùng bị phong ấn vào trong vực sâu, nhân loại kia nghe nói đã khiến ngọn lửa địa ngục cuối cùng tiêu hao hết, sau đó biến mất, Long tộc tìm nhân loại kia thật lâu, nhưng ngay cả xương cốt cũng không thấy.

Trải qua trận chiến ấy, Long tộc nhanh chóng suy thoái, nhân loại sinh sôi thật nhanh, sau đó dã tính của nhân loại một lần nữa xuất hiện, từ đó về sau…

Từ đó về sau, dù cho vô cùng đáng tiếc, Long tộc vân tuần thủ hiệp ước cùng nhân loại, nhưng nhân loại lại phản bội, một ngày nọ, thừa dịp Long Vương du lịch, vây công căn cứ Long tộc, đồng thời đem thí hài của Long tộc ném vào trong biển sâu, đợi đến khi Long Vương trở về phát giác nhân loại làm phản thì đã quá muộn, đại thế của Long tộc đã mất, Long Vương thấy vậy liền chìm vào biển sâu, tinh chế hồn phách của mình, giấu ở chô sâu trong nghĩa trang Long tộc, soi sáng con cháu đời sau. Đó chính là đảo Đầu Lâu, đó chính là Long Hồn.


Nhờ cô gái loài người kia năm đó dẫn theo chiến sĩ trợ giúp Long tộc, cũng nhờ nguyện vọng của cô gái loài người đó nên mới đưa tới mấy trăm năm bình an vô sự của Long tộc và nhân loại. Chỉ là, lịch sử từ trước đến giờ đều là do kẻ có dã tâm thay đổi, nghìn năm sau, chủng tộc mạnh nhất trên thế giới không còn là Long tộc, mà là nhân loại.

Địa cầu cũng chia làm ba phân lớn, nhân giới, quỷ giới, Minh Giới.

Xem xong sách, tôi khép lại, nhìn người đàn ông đối diện: “Ông cho tôi xem quyển sách này, nói rõ ông chính là một nhân vật trong này, vậy vấn đề tôi vừa hỏi, ông là ai?”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn tôi: “Suýt chút nữa quên tự giới thiệu, lân đầu gặp nhau, chào tiểu cô nương Đồng Đồng, tôi là Thao Thiết.”

Tôi không có nghe lầm chớ?

Người đàn ông này nói ông ta tên là gì?

Ông ta tên gì?

“Không có gì đáng giật mình đâu, lẽ nào cô không thấy dáng vẻ của Dạ Minh rất giống tôi sao?” Người đàn ông còn nói.



Đây quả thật là... quả thực hai người đàn ông này giống nhau như đúc, dù không muốn tin đi nữa.

Không phải theo truyền thuyết Thao Thiết đi ngao du vũ trụ rồi sao? Không phải theo truyền thuyết ngàn vạn năm qua chưa từng có ai thấy Thao Thiết sao?

Thao Thiết sao lại thế?

“Gần đây vừa lúc là ngày giỗ mẹ tôi, tôi quay lại thăm một chút, buồn ngủ, ngủ một chút tỉnh lại mới biết đã qua một trăm năm rồi, sau đó, liền nghe được tiếng cô xông vào.” Thao Thiết nhìn thấu tâm tư của tôi: “Trên thế giới này, tất cả mọi chuyện không thoát khỏi con mắt của tôi, cô là ai, cô có bản [lĩnh gì, thậm chí là chính cô cũng không biết, về bí mật của cô, tôi đều biết ca.

Có thể thấy Thao Thiết là tôi đã giật mình khó bình tĩnh rồi, ở trong tưởng tượng của tôi, Thao Thiết phải là một ông già tham ăn, hói đầu, bụng bia bự, ngồi xếp.

bảng như đống thịt trên giường, tướng mạo kỳ quái, như thế mới giống với sự miêu tả xấu xa về Thao Thiết trong sách, giống với hình tượng của Thao Thiết, ai ngờ lúc thấy Thao Thiết chân chính lại là người đàn ông có bộ dáng mà chỉ có quý tộc thân sĩ mới có chứ?

Thao Thiết yên lặng chờ tôi tiêu hóa sự thật này, sau đó, tôi mới hỏi ông ta: “Lạc Nhu thật đúng là vợ ông sao?”

“Ừ, là một trong số các vợ của tôi, mấy trăm năm trước cô ấy để đạt được lực lượng cường đại, đã quyến rũ tôi, hạ thuốc kích thích cho tôi, nhưng tôi cũng không thua thiệt gì, bộ dáng Lạc Nhu có thể nói là xinh đẹp, mỹ nữ tuyệt thế độc nhất vô nhị trên thế gian.”

Thao Thiết sờ cằm: “Sau đó liền sinh ra Dạ Minh, Dạ Minh không chỉ thừa kế tướng mạo của tôi, còn thừa kế cả năng lực nuốt chửng mọi thứ của tôi, nhưng khi đó tôi không để ý, ở thời điểm nó vừa sinh ra đã để nó nuốt phải bạch hỏa nên giờ nó mới có thể chất hỏa diễm đấy.”

Không để ý thế này…cũng là quá không để ý rồi.

“Nếu ông thật sự là cha Dạ Minh, vậy ông chắc chản phải biết hiện tại Lạc Nhu làm gì với con trai ông, †ôi cân tâm hồn, tôi cân phải cứu anh ấy!”

“Tôi không muốn quản bất kỳ chuyện gì trền địa cầu này, nhưng nếu là con trai của tôi, cô có thể tới được nơi này coi như là duyên phận, tôi đưa tâm hồn cho cô, cô cầm đi cứu nó đi.” Thao Thiết nói xong, xoay người chậm rãi đi vào trong tường.

Thao Thiết này cũng không hung ác, độc địa, đáng sợ lắm, ngược lại còn có cảm giác đặc biệt bình dị gân gũi.

Chẳng bao lâu, Thao Thiết đã trở về, trong tay câm chìa khóa cán dài màu tím, trên chìa khóa có ánh lửa nhàn nhạt đang cháy, đưa cho tôi: ‘Cầm đi đi”

“Đây chính là tâm hồn sao?” Đôi mắt tôi trừng lớn nhìn chìa khóa trong tay.

“Sở dĩ Dạ Minh hiện tại bị khống chế, là bởi vì ý thức cùng trái tim trong thân thể bị rút ra, dùng chìa khoá phong ấn lại, chỉ cần đem cái chìa khóa này cắm vào lồng ngực Dạ Minh, dĩ nhiên là có thể cứu sống nó.’ Thao Thiết nói.



Thao Thiết không có lý do gì lại lừa tôi, tôi nhận lấy chìa khoá, lại nhìn ông ta: “Cái này có phải quá đơn giản rồi không? Cứ như thế đưa thẳng tâm hồn cho.

tôi?”

Vượt qua bao nhiêu gian nan hiểm trở như vậy, đến khi thật sự cầm được tâm hồn lại đơn giản đến mức khó hiểu, khiến tôi như thể bị chứng ảo tưởng bị hại, luôn cảm thấy như có âm mưu gì đó.

Thao Thiết cười to: “Cô bé này, cô nghĩ nhiều quá đấy, tôi hiện tại hứng thú đùa giốn thế giới cũng không có, cũng không có hứng thú với cô đâu, nếu không phải Dạ Minh là con tôi, thì tôi còn không buồn gặp cô.”

Ông ta nói rất đúng.

Tôi nhìn chìa khóa bốc lên ngọn lửa màu trắng trong tay, nằm chặt nó, cúi mình với Thao Thiết: ‘Cảm ơn, tôi đi đây”

Thao Thiết gật đầu với tôi.

¡ rồi” Ông ta gọi tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta.

Thao Thiết ném một hạt châu màu trắng cho tôi: “Hạt châu này có thể để người thủ hộ gây trở ngại cho.

cô ở bên ngoài rời khỏi tâng hâm, dịch chuyển đến nghĩa trang phía trên, tôi nghĩ cô đã chuẩn bị kỹ càng ở phía trên đó rồi.”


Tôi nhận lấy hạt châu: “Nhưng…sao ông lại phải giúp tôi?”


“Ai biết được” Thao Thiết nhún vai.


Còn muốn hỏi tiếp, nhưng trước mắt bạch quang lóe lên, tôi biến mất ở căn phòng trắng toát không lối vào này.


Trước khi biến mất, tôi nghe thấy Thao Thiết nói: “E răng, chúng ta sẽ còn gặp mặt”

Advertisement
';
Advertisement