Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Đang nhằm mất, tôi vô thức xoa bụng mình.

Mấy ngày nay tôi và anh ấy không dùng biện pháp bảo vệ nào, chẳng qua là trước kia một mực không có, cho nên tôi cũng không nhờ Rùa Lông Xanh bắt mạch giúp, không biết mình có thai thật không.

Trong vô tình, tất cả tâm tư tôi dành cho Lãnh Mạch dần trở nên mãnh liệt, tôi đi đi lại lại trong hồi ức, dù ngàn vạn năm trôi qua, thì bên cạnh vân vĩnh viên có một người đàn ông như vậy, mắt sáng như mät chim ưng, anh tuấn phi phàm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng gương mặt tôi lên, bá đạo cúi người xuống hôn tôi.

Biển khó mà khô, tình khó mà diệt.

Gặp được quân, ai nào muốn dễ ly biệt.

Hỏi trời khi nào lão, hỏi tình khi nào tuyệt.

Sâu trong lòng em, có ngàn ngàn tâm kết.

Nguyện muôn đời, tình tha thiết.


Ngàn vạn tâm tư hóa thành đồng tâm kết.

Trời vì vô tình trời khồn già, người do có tình tình khó tuyệt. Lòng tôi tựa như tơ kết võng, trong đó có vô số thắt nút, tình khó giải.

Tình yêu lớn nhất, tình yêu vĩnh cửu vô tận kia rốt cuộc cũng trở thành ngàn ngàn tư tưởng, đan thành Tâm mạng, xuất hiện!

Mắt thường không thể thấy, Tâm mạng rất nhỏ bé dần dần xuất hiện trong thân thể tôi, nối liền với Tâm mạng của Hạ Hà và Lãnh Mạch, sinh ra cộng hưởng với tình cảm của bọn họ.

Rốt cuộc sắc mặt của Hạ Hà cũng đại biến: “Làm sao có thể! Cô làm sao làm được, làm sao có thể sinh ra Tâm mạng? Thế gian này có tình cảm nào vượt qua tình cảm mẹ con?!”

Tôi cũng không biết tại sao bản thân có thể vượt qua ràng buộc của Mầu Tử Tâm Mạng, chẳng lẽ tôi thật sự…

“Cô mang thai đứa con của Tiểu Mạch?” Hạ Hà nói.

Tôi ngây ngốc.

Lãnh Mạch cũng lập tức ngồi dậy từ dưới đất, nhìn chăm chăm vào tôi.

Chẳng lẽ tôi thật sự mang thai con của Lãnh Mạch? Nên mới sinh ra ràng buộc vượt qua cả ràng buộc mẹ con?

Mặc kệ tôi có thật sự mang thai con của Lãnh Mạch hay không, bây giờ tôi đã có thể phá giải Mẫu Tử Tâm Mạng!



Tôi chậm rãi mở mắt, hai mắt bắn ra một tia sáng ác liệt dị thường: “Phải, ràng buộc mẹ con là lớn nhất, nhưng mà, bà Hạ Hà, trên thế giới này, cũng không phải chỉ có bà và Lãnh Mạch mới là mẹ con, không phải chỉ có bà và Lãnh Mạch mới có Mâu Tử Tâm Mạng.”

Vừa nói, tôi vuốt ve bụng, vẻ mặt nhu hòa: “Xem ra, tôi cũng là người sắp làm mẹ. Ràng buộc cha con, không hề yếu hơn ràng buộc mẹ con. Tâm mạng này của tôi, có công lao rất lớn của đứa trẻ.”

Hạ Hà lui lại mấy bước: “Ràng buộc cha con… Cô thật sự đã mang thai con của Lãnh Mạch! Trên thế giới này, chỉ có duy nhất cách này mới có thể phá Tâm mạng! Không nghĩ tới cô lại, cô lại…”

Hóa ra tôi thật sự… Mang thai con của Lãnh Mạch.

Tin tức này tới quá đột ngột, bây giờ đứa trẻ có thể giúp tôi phá giải Tâm mạng của Hạ Hà, nhưng sau này thì sao? Tôi không thể nào vừa ôm con vừa chiến đấu.

Chiến tranh gấp rút như vậy, tôi cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Có con… Rốt cuộc là tốt hay xấu?

Hạ Hà tự lẩm bẩm: “Đứa trẻ, đứa trẻ… Tiểu Mạch có con rồi, Tiểu Mạch có con…”

Không nghĩ nữa, trước tiên vân phải giải quyết chuyện trước mặt.

Tôi lắc đầu, ngước mắt, nhìn thẳng vào Hạ Hà: “Tâm mạng mới đã sinh ra, bà Hạ Hà, từ bỏ đi, cho dù không có thế giới mới đó, bà cũng còn có Lãnh Mạch yêu bà sâu đậm.”

Sắc mặt Hạ Hà trở nên phức tạp vô cùng.

Tôi không thể trì hoãn quá lâu, không biết Tâm mạng của mình có thể chống đỡ được bao lâu, cũng không biết Lãnh Mạch… Có thể chịu đựng được bao lâu.

Băng kiếm một lần nữa ngưng kết trong tay tôi, tôi tiến từng bước về phía Hạ Hà, có Tâm mạng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của hai trái tim, cũng có thể mượn nhờ Tâm mạng cảm nhận được trái tim nào ở trong thân thể nào, cứ như vậy, Tâm mạng của Hạ Hà đã bị phá, bà ta không thể khống chế trái tim Lãnh Mạch được nữa.

Vì cứu Lãnh Mạch, tôi nhất định phải giết Hạ Hà.

Cho dù Hạ Hà là mẹ ruột của Lãnh Mạch.

Tôi đã đi tới trước mặt Hạ Hà.

Một lần nữa giương cao băng kiếm, lần này, trong đôi mắt tôi chỉ có ánh sáng bình thản: “Bà Hạ Hà, thật xin lỗi, nếu bà là mẹ của Lãnh Mạch, chắc chắn tôi sẽ không đâm ra một kiếm này, cũng tuyệt đối không thể ra tay. Nhưng mà… Người đang cản đường trước mặt tôi và Lãnh Mạch, là giáo đồ của người kia, là người ngăn cản chúng tôi tiến lên, là kẻ địch của chúng tôi.”

Không có Tâm mạng, Hạ Hà thật sự là tay trói gà không chặt, ánh mắt bà ấy nhìn tôi đã thay đổi rất nhiều, trở nên sâu xa hơn, tựa như có thêm mấy phân thanh thản.

Tôi khế cau mày, đang muốn hỏi điều gì, Hạ Hà đột nhiên đánh về phía tôi, theo bản năng phòng ngự, tôi giơ băng kiếm chắn trước người, nhưng một giây tiếp theo, Hạ Hà lại cầm lưỡi kiếm của tôi, căm thẳng vào lồng ngực mình.



“Bà… Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi ngây người kinh nghỉ bất định.

Lúc Hạ Hà ngã xuống, mặt nở nụ cười, tôi nghe thấy bà ấy nói với tôi: ‘Đông Đồng cô nương, xin hãy thay tôi chăm sóc cho Tiểu Mạch, và cả đứa con của Tiểu Mạch. Khi chúng ta bước lên con đường này, đã định trước không thể trở về được nữa, cho nên, tương lai, tôi gửi gắm tình cảm của tôi dành cho Tiểu Mạch vào cô cả đấy”

Sau khi nói xong, Hạ Hà ngã xuống đất, máu tươi chảy tràn từ trong thân thể bà ấy, bà ấy dần dần mất đi hơi thở.

Tôi đứng ở nơi đó, rũ mắt nhìn người trước mắt.

Hạ Hà ngã trong vũng máu, lồng ngực bị băng kiếm xuyên qua, kiểm tra hơi thở, bà ấy đã không còn hơi thở.

Hạ Hà, chết rồi.

Nghĩ đến lời Hạ Hà nói với tôi trước khi chết, tôi nghĩ, người phụ nữ này thật sự cũng rất yêu Lãnh Mạch, cho nên sau khi biết tôi đã mang thai con của Lãnh Mạch, người phụ nữ này đã lựa chọn hy sinh Nếu không, dù tôi có quấy nhiêu Mâu Tử Tâm Mạng giữa bọn họ, một giây sau cùng, Hạ Hà vân có thể hoán đổi trái tim, đổi tim bà ấy thành tim Lãnh Mạch.

Mà vừa rồi, tôi cũng là đang đánh cược, mình có thể nhanh chóng chính xác đâm trúng tim Hạ Hà trước khi Hạ Hà đổi tim hay không.

Lãnh Mạch, mẹ anh… Thật ra cũng rất yêu anh.

Tôi thở dài, rút băng kiếm ra.

Lãnh Mạch không còn đau đớn, anh đi tới, đứng sau lưng tôi, nhìn tất cả.

Tôi quay đầu nhìn anh, vương giả trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo hơi ngước đầu, cánh tay che trước mắt mình, từ trên khóe mắt chậm rãi chảy xuống một dòng lệ nam nhỉ.

Tôi nhìn thấy tổng cộng hai lần Lãnh Mạch rơi lệ.

Một lần là khi tôi cắt cổ tay tự sát.

Một lần, là mẹ anh chết dưới kiếm của tôi, tuy là tự sát, nhưng mặc kệ thế nào cũng là kiếm của tôi.


Tôi không biết nên an ủi anh thế nào.


Hồi lâu sau, tôi mới nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Lãnh Mạch, đã qua rôi Đã qua rồi…


Tôi cũng không truyền đạt lại cho Lãnh Mạch nghe lời Hạ Hà đã nói trước khi chết, người đã qua đời, người còn sống cũng không cần đau thương vô ích.


Sau chuyện này, tôi và Lãnh Mạch đào một cái hố trong vườn hoa, an táng mẹ anh ở đó, dựng một bia mộ đơn giản, cắm một bó hoa trước phần mộ. Lãnh Mạch quỳ ở nơi đó dập đầu ba cái, tôi đứng sau lưng nhìn anh, nhìn chữ trên bia mộ: Mộ của mẹ hiền Hạ Hà.

Advertisement
';
Advertisement