Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Tôi gật đầu, chiến khí ngùn ngụt khắp người, sức chiến đấu tăng vọt.

Băng của Lãnh Mạch bao trùm người tôi, chiến khí vườn quanh mặt băng, anh hô khẽ: “Băn!”

Tôi băn Lạc Nhu và Tống Lăng Phong như mũi tên lao khỏi cung.

Xích Băng phủ khắp người tôi.

Mới đó mà Lãnh Mạch đã đứng trước tôi.

“Tấn công Lạc Nhu, nhóc con.”

Tôi đóng băng mắt, thế giới trong mắt tôi lại chậm lại.

Trận pháp và quyết pháp của Tống Lăng Phong cùng tấn công Lãnh Mạch.

“Bốn mươi lăm độ bên trái!” Tôi hét với Lãnh Mạch.


Lãnh Mạch thôi nhìn Tống Lăng Phong, nghe lời tôi né người sang trái tránh quyết pháp.

“Bên dưới! Trận pháp!” Tôi lại nói.

Xích Băng nhô lên từ dưới chân băn Lãnh Mạch đi nô khác né đòn tấn công từ trận pháp bên dưới.

Cơ quan trong chủ điện đã đã khởi động, cây leo quái quỷ nào đó chui lên từ lòng đất giữ hai chân tôi.

Lãnh Mạch ngoảnh lại.

“Đừng lo, cẩn thận trên đầu! Lạc Nhu sắp ra tuyệt chiêu rồi!” Tôi vừa nói với Lãnh Mạch vừa chặt dây leo bằng chiến khí.

Xích Băng kéo dịch người tôi, bên hông là tuyệt quả cầu đen của Lạc Nhu và Xích Băng đã chặn giúp tôi.

Cùng va đó do tôi đã nhìn thấy Lạc Nhu chuẩn bị ra tuyệt chiêu trước nên Lãnh Mạch đã né được tuyệt chiêu của Lạc Nhu dễ dàng.

Xích Băng đưa tôi bay lên cao nhất.

Hai tay bao bọc chiến khí màu bạch kim, tôi lẩm bẩm kiếm quyết của nhà họ Tống, băng kiếm tôi đang cầm biến thành một lưỡi dao sáng quắc.

Tôi nheo mắt lướt qua mọi người bên dưới nhìn chằm chăm tình hình. Mắt có thể tua chậm động tác giúp Lãnh Mạch biết được chiêu của đối phương trước. Lãnh Mạch tin tôi, né tránh tất cả các chiêu trong im lặng theo lời tôi. Vờn quanh Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, một mình khống chế được cả Lạc Nhu và Tống Lăng Phong.



Đừng quên tay trái Lãnh Mạch vân đang bị thương, túi thuốc của Lưu Nguyệt không có lẻ đây không thể chữa cho Lãnh Mạch. Nhưng dù vậy vân đủ.

Trên thực tế đây là lần đầu tôi và Lãnh Mạch kế hợp chiến đấu.

Chúng tôi ăn ý bất ngờ, đánh những đòn tuyệt đẹp.

Chẳng mấy chốc Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đã ở thế hạ phong.

Tống Lăng Phong đáp xuống mặt đất rất gân chô Lưu Nguyệt. Tôi thấy Tống Lăng Phong thay đổi biểu cảm, thầm than không hay.

“Lãnh Mạch! Tống Lăng Phong định bắt Lưu Nguyệt!” Tôi trên cao hét.



“Chết tiệt!” Lạc Nhu chửi vì đau tung chiêu gì đó biến mất trong mắt tôi.

Tôi cũng nhảy xuống đất.

Âm mưu định bảt Lưu Nguyệt của Tống Lăng Phong bị Lãnh Mạch ngăn chặn, ông ta đánh cò kè với Lãnh Mạch không dám hành động thiêu suy nghĩ.

Lạc Nhu ngã ra đất ôm cánh tay. Kiếm băng trên vãi đã gấy, cô ta rút mũi kiếm đã gãy căm trên vai vứt sang bên cạnh, máu cũng theo đó chảy dọc từ trên vai cô ta xuống.

Tôi lại gân Lãnh Mạch, lau những giọt nước chảy theo hai hàng tóc mai.

Tlo nhìn tôi đây ngạc nhiên.

Lưu Nguyệt ngạc nhiên vô cùng: “Tôi không mơ à?

Tôi không nhìn lâm chứ? Đồng Đồng cô… Lại khiến Minh Vương Lạc Nhu bị thương? Mà cả Lãnh Mạch nữa, hai người… mạnh vậy từ bao giờ?”

Tôi nghiêng mặt nhìn cô ấy ở đằng sau Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đã vượt qua lôi kiếp, máu trong người tôi cũng đổi thành của Lãnh Mạch. Tôi và Lãnh Mạch bây giờ không phải người Lạc Nhu và Tống Lăng Phong địch được.”

“Đã vượt qua lôi kiếp? Đổi máu? Có vẻ như đã xảy ra rất nhiều chuyện trong khi tôi bị giam giữ nhỉ. Cô làm tôi khâm phục đấy Đồng Đồng” Lưu Nguyệt nói.

Tôi cười với cô ấy: “Cô mới gọi là ghê gớm ấy”

Lưu Nguyệt cũng cười.

“Nhóc con, em đưa Lưu Nguyệt đi trước đi” Lãnh Mạch nói với tôi.



“Vâng” Hiện giờ Lạc Nhu đã trọng thương, chỉ một lát nữa thôi Lạc Nhu và Tống Lăng Phong không dám tấn công chúng tôi nữa. Tôi không chần chừ, rảo bước đến chỗ Lưu Nguyệt và dì: “Chúng ta đi thôi”

“Không tạm biệt à?” Lưu Nguyệt hất cằm về phía Lãnh Mạch ám chỉ với tôi.

Tôi xoay lưng lại Lãnh Mạch cười với Lưu Nguyệt: “Lại gặp ngay giờ tạm biệt cái gì.”

Lưu Nguyệt gật đầu, ba chúng tôi chống lại Lạc Nhu và Tống Lăng Phong rời khỏi lòng đất này.

Chúng tôi về theo đường cũ, sau khi bước ra khỏi cánh cửa huyền hoặc, Lưu Nguyệt chỉ vào một căn phòng trống không nào đó: “Đây là cửa ra ngoài.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Lưu Nguyệt mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một con sâu rất nhỏ: “Lá chăn không gian là không giản ảo hình thành bởi trận pháp. Thị giác, xúc giác, thính của con người bị cảm giác thôi miên còn sâu thì không. Côn trùng tìm những con côn trùng khác theo bản năng. Cô không nhận thấy trong căn phòng nấy chúng ta đứng không có sinh vật nào à.”

Thật vậy, tôi không thấy một con chim một con sâu nào.

“Thế nên cổ trùng muốn tìm bạn bè của nó nên chỉ cần đi theo cổ trùng là về được không gian bình thường”

Tôi lại bị cô gái này làm cho tâm phục khẩu phục: “Các loại cổ trùng tộc Dược Sư cô nuôi thật sự không †âm thường. Mà rốt cuộc cô giấu bao nhiêu con cổ trùng trong người thế, những con sâu này không bị chết đuối trong nước à?”

Lưu Nguyệt nghe vậy im lặng một chút rồi nói với tôi: “Đây là bí mật của tộc Dược Sư, sau này tôi sẽ kể cho cô nghe dần”

Tôi gật đầu không hỏi nhiều nữa.

Tôi đập vứ từng này theo như Lưu Nguyệt nói và quả nhiên đã xuất hiện lối đi. Tôi, Lưu Nguyệt và dì Tống đi vào lối đi, đi đến cuối đường nhìn thấy ánh sáng. Tôi tạo câu thang băng để trèo lên trên hang.

Một cơn lốc xoáy hút chúng tôi vào.

Khi chúng tôi trở ra, chân tôi không cả đứng vững, Lục Quy chạy lại đón ngay: “Cô Đồng không sao chứ!”

Chúng tôi đã về không gian bình thường rồi.


Đây là phòng ngủ của Lạc Nhu, con gấu bông của cô ta bị quăng dưới đất “Tôi không sao, anh ở đây có phát hiện gì không?”


Tôi hỏi Lục Quy.


“Tôi vân luôn trốn và thấy Lạc Nhu và Tống Lăng Phong vào không gian đó băng con gấu. Tứ đại thần thú không thể vào không gian ảo làm tôi lo chết mất”


Lục Quy lo lắng quan sát tôi từ trên xuống dưới còn hỏi sao tôi lại ướt sũng thế này. Tôi kể qua tình hình với anh ta, Lục Quy vô cùng tự trách, tôi cười võ vai anh ta chặn lời: “Anh ra ngoài đợi đi, chúng tôi thay quần áo cái đã”

Advertisement
';
Advertisement