Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Không nói rõ được, vừa lên tới tâng này, tôi liên che lại ngực mình.

“Sao vậy?” Tiểu Mỹ hỏi tôi: “Sao tự nhiên sắc mặt cậu kém vậy? Đừng nói là cậu say thang máy đấy nhé”

“Tôi không sao.’ Tôi khẽ lắc đầu, nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, con ngươi sâu thảm, không hiểu được ánh mắt của anh ta, có điều tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng nhận ra sự khác thường này.

Tâng lầu này, có mùi của người chết rất nồng.

Thể chất của con gái thiên vê âm, hơn nữa lại nhạy cảm, càng đừng nói là một người sinh vào tháng âm năm âm như tôi, thể chất lại càng thiên về âm hơn, càng nhạy cảm đối với loại mùi này, tôi tuyệt đối không nhận nhầm, trong tâng này, có người chết, có thể là mới chết, cũng có thể là…đã chết lâu rồi, là mai”

“Tâng này, chỉ có đám người bố cậu thôi à?” Tôi hỏi Tiểu Mỹ.

“Đúng vậy, chính phủ bao cả tầng này, chỉ để bố tôi và đồng nghiệp của ông ấy ở đây” Tiểu Mỹ đi đằng trước, quay đầu lại: “Làm sao thế?”


“Không sao cả. Vậy…tâng này có ai từng chết chưa? Không phải tôi nói lời không may mãn đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.” Tôi sợ Tiểu Mỹ hiểu lầm tôi, vội vàng giải thích mấy câu.

Tiểu Mỹ thì lại không để ý, nghĩ một lúc, lắc đầu: “Mấy ngày nay không có ai chết cả, tầng này đều là sĩ quan cấp cao hoặc là người giàu có mới có thể ở được, hình như chưa có ai chết bao giờ cả, tôi cũng không rõ lãm”

Chưa có ai chết, hành lang màu trắng này lại có mùi của người chết nông như vậy, vậy chỉ có một khả năng thôi.

Tôi gian nan nuốt nước bọt, tuy rằng gần đây gặp không ít ma, nhưng nếu thật sự lại gặp thêm ma nữa, tôi vân không thể bình tính như Lãnh Mạch được.

“Ngay ở phía trước rồi” Tiểu Mỹ bắt đầu chạy chậm.

Tiểu Mỹ đứng ở đầu hành lang, đầu hành lang có một phòng bệnh, bên ngoài có hai cảnh sát đang canh gác, còn có mấy người đang ngồi ở ghế dài bên ngoài bàn luận gì đó, Tiểu Mỹ chạy tới chào hỏi bọn họ, còn chỉ về phía tôi và Lãnh Mạch, chäc là giới thiệu tôi và Lãnh Mạch với những người kia.

“Cảnh sát đúng là cảnh sát” Tôi không nhịn được than một câu, bên ngoài phòng bệnh toàn là cảnh sát, được chăm sóc bảo vệ cẩn thận quá.

Lãnh Mạch không quan tâm tới tôi, tôi tự nói một mình cũng thấy chán, đành ngậm miệng cùng anh ta đi qua.

“Hai người là bạn của Tiểu Mỹ à?”



Trong đó có một người mặc đồng phục cảnh sát trông khá lớn tuổi đứng lên nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy vô cùng sắc bén, cứ như có thể nhìn thấu được người khác vậy.

Tôi lập tức bị sự nghiêm túc chính trực mạnh mẽ này làm cho ngây ra, không nói lên lời, Lãnh Mạch hơi chẳn trước người tôi, đối mắt với cảnh sát kia: “Đúng, tôi là bạn của cô gái phía sau, cũng là bác sĩ, được mời tới khám bệnh cho người ở bên trong.”

“Cậu là bác sĩ?” Chú cảnh sát dùng ánh mặt nghi ngờ nhìn Lãnh Mạch: “Khí tràng phát ra từ trên người cậu, không hề giống một vị bác sĩ”

Tôi âm thầm tặc lưỡi, có thể dựa vào trực giác đoán đúng hoàn toàn, hơn nữa còn đối diện với Lãnh Mạch trước khí tràng thế này của anh ta, gặng hỏi Lãnh Mạch, cảnh sát này giỏi thực sự luôn!

“Ô? Vậy ông cảm thấy tôi giống gì?”

Lãnh Mạch hỏi ngược lại vị cảnh sát.

Không khí lập tức trở nên xấu hổ.

“Ôi chao bác Thư bác đừng doạ bọn họ nữa! Bọn họ là bạn của cháu thật mà, tới giúp thật đó ạ!” May là Tiểu Mỹ kịp thời tới cứu vấn, kéo lấy chú cảnh sát nói với tôi và Lãnh Mạch: “Bác ấy là đội trưởng của đội điều tra, là đội trưởng của bố tôi”

“Tôi tên Thư Chấn, xin lôi, thói quen nghề nghiệp, doạ hai người rồi.’ Ông cảnh sát rời tâm mặt khỏi người Lãnh Mạch, từng câu từng chữ khiến người ta cảm thấy rất có sức nặng.

Chả trách ánh mắt lại sắc bén lợi hại như vậy, hoá ra là đội trường đội điều tra.

Tôi vội vàng nghiêm chỉnh lại: “Xin chào cảnh sát Thư, cháu tên Đồng Đồng, anh ấy là Lãnh Mạch, cháu là bạn của Tiểu Mỹ, bố Tiểu Mỹ xảy ra chuyện này, đúng lúc Lãnh Mạch bạn cháu từ nước ngoài trở về, cháu muốn dân anh ấy tới xem thử, cho dù có tác dụng hay không, thì cũng cố găng thêm một phần”

Lãnh Mạch hơi gật đầu với cảnh sát Thư Chấn, coi như chào hỏi.

“Nếu là bạn của Tiểu Mỹ thì đương nhiên tôi sẽ không nói gì cả, mọi người vào đi” Thư Chấn tránh đường.

“Đồng Đồng tôi dẫn hai người vào”

Tôi nhìn về phía cửa phòng bệnh, đột nhiên không dám đi vào, âm khí nông như vậy ở hành lang đều phát ra từ căn phòng này, tôi chỉ đứng ở bên ngoài, cảm giác khó chịu đã vô cùng mãnh liệt rồi.



Đôi mắt tôi có thể nhìn thấy ma, tôi sợ phải bước vào phòng, bởi tôi đã xác định trăm phần trăm răng, bên trong có mal Tuy Tiểu Mỹ đã đi vào rồi, còn ở bên trong gọi chúng tôi nữa.

“Đừng sợ” Giọng nói của Lãnh Mạch đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi, âm thanh rất nhỏ, tôi lại có thể nghe rõ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh sâu thắm, nhưng lại khiến người ta yên tâm một cách kì lạ.

Đúng thật là, có Lãnh Mạch đây rồi, tôi còn sợ cái gì chứ.

Tất cả sợ hãi hoàn toàn biến mất, tôi dũng cảm lên, đi vào phòng bệnh, Lãnh Mạch theo sát phía sau đi vào.

Căn phòng này rất lớn, có tổng cộng năm giường bệnh, có sau cảnh sát đang chăm sóc ở bên cạnh, có năm người đàn ông năm trên giường, trên tay và trên ngực đều căm ống truyền, bên cạnh mồi chiếc giường đều đặt máy giám sát, năm người đàn ông đều đang nhằm mặt hôn mê, Tiểu Mỹ đi tới chiếc giường ở giữa, buồn bã nhìn người đàn ông năm trên giường: “Bố, con đến thăm bố đây”

Tôi đứng tại chô, không đi theo, không phải tôi bất lịch sự, mà tôi lúc này, nửa bước cũng không đi nổi.

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lí là trong phòng sẽ có ma, những căn bản không ngờ răng, trong phòng bệnh này, lại có tới năm con mai Thật đó, năm con, năm con ma bò trên người năm người đàn ông đang hôn mê, bịt mũi miệng của họ lại, không phải năm người đàn ông kia không thể tỉnh lại, mà là bị năm con ma che hết tất cả các nơi có thể hô hấp rồi, thì sao có thể tỉnh được cơ chứ?

Nghe thấy tiếng động, năm con ma đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn rõ được bộ dạng của năm con ma, có ba nam hai nữ, ăn mặc rách rưới, không có mắt, chỉ còn lại hai hốc mắt đỏ lòm đang không ngừng chảy máu, miệng cũng bị rách ra, trong miệng không có một chiếc răng nào, hơn nữa còn không có lưỡi, cả miệng chỉ còn lại màu máu, vô cùng khủng bối!

Tôi vô thức lùi vê sau nửa bước, đụng tới tường.

Nửa thân hình Lãnh Mạch chản trước người tôi, nhỏ giọng nói: ‘Là oan hồn, hơn nữa đã mất trí rồi, không hề có lý trí như Triệu Hiểu, rất nguy hiểm”


Bộ dạng năm con ma như sắp ăn người tới nơi mà nhìn tôi, tôi đương nhiên biết là rất nguy hiểm!


“Cháu không sao chứ” Giọng nói của đội trưởng đội điều tra đột nhiên vang lên.


Tôi giật nảy mình, quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà cảnh sát Thư Chấn đã đi vào phòng, đang đánh giá tôi, trong mắt toàn là sự nghi hoặc: “Cháu toát đây mồ hôi, sắc mặt trăng bệch, con ngươi phóng †o, miệng hơi mở ra, cổ đỏ lên, đây là biểu hiện của việc bị doạ sợ quá mức, căn phòng bệnh này rất bình thường, sao cháu lại thấy sợ hãi như vậy?”


Cảnh sát này giỏi thật đấy!

Advertisement
';
Advertisement