Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

“Thật sao? Vậy tôi rất trông chờ vào biểu hiện của các anh đấy” Tôi cười.

“Lần chinh chiến này, xin đại soái hãy xem biểu hiện của chúng tôi!” Đường Khinh võ ngực bảo.

“Được, dù sao thì ba ngày này tôi cũng không thể chiến đấu được, vậy đành nhờ các anh bảo vệ tôi vậy”

“Đại soái cứ yên tâm, bây giờ chúng tôi đã có năng lực bảo vệ cô rồi!” Đường Dịch nhìn tôi với ánh mắt kiên định.


Nhìn thấy bộ dáng của anh ta, tôi đột nhiên như nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ. Sau khi quyết định sẽ tiếp tục tiến vào thế giới kỳ lạ này, một lòng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, đặc biệt là khi đã trải qua vui buồn lân lộn, lại càng biết đến sự quan trọng của sức mạnh hơn. Chỉ cần có sức mạnh cường đại thì mới có thể bảo vệ thật tốt người quan trọng nhất trong lòng mình được.

Đây chính là tín điêu từ trước đến nay của tôi.

(Tín điều: Điều đặt ra để tin theo.) Đường Khinh và Đường Dịch của hiện tại sao lại không phải như vậy chứ?

Lôi Thành cách Băng Thành không xa, rất nhanh chúng tôi đã gặp được đại quân đang đi tới từ Băng Thành.

Nhưng điều khiến cho tôi ngạc nhiên chính là Đồng Sênh cũng tới nơi này!

“Mẹ nhỏ!” Từ xa, tôi nhìn thấy một bóng người biến mất trên không trung, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, rồi ôm cố tôi, sức lực lớn đến mức khiến tôi suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

“Mẹ còn tưởng con sẽ ở Băng Thành cơ, sao con lại tới đây?” Tôi vô cùng vui mừng, ôm lại thăng bé.

“Khi con biết mẹ đã đánh hạ Lôi Thành thì con cũng muốn tới, nhưng tiếc là anh Hàn Vũ và anh Lý Phong lại không cho con tới. Lần này hai đại quân tụ hợp, nói thế nào thì con cũng phải tới đây!” Đồng Sênh đứng trên lưng ngựa, cứ ôm tôi như vậy, hoàn toàn không sợ ngã xuống: “Con muốn đi cùng với mẹ nhỏ cơi”

Lãnh Mạch ở phía trước quay đầu lại: “Được rồi, con còn có sứ mệnh của mình nữa”

“Nhưng mà con…”



“Đồng Sênh” Tôi ngắt lời nói phía sau của thăng bé, rôi nhìn nó một cách nghiêm túc: “Bây giờ con cũng là thống soái của quân đội rồi, nhiệm vụ truyền tin tức cho ba quân của chúng ta đều đang năm trên người con. Bây giờ con nhất định phải mau chóng trưởng thành lên, không thể tiếp tục tùy hứng làm bậy, thích làm theo ý mình như vậy nữa. Phải nhớ kỹ, tuy con là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng cũng là một đại soái, là đại tướng quân, không thể để thuộc hạ của con không phục con vì tuổi tác của con, mà phải làm ra bộ dáng của đại soái, phải có phong phạm của đại soái, hiểu chưa?”

“Nhưng mà mẹ nhỏ..” Đồng Sênh mím môi, säp khóc: “Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi, làm một binh lính của mẹ cũng được..”

Làm sao tôi lại không muốn giữ thẳng bé ở bên mình được chứ, như vậy mới có thể bảo vệ thăng bé tốt hơn.

Nhưng… Bây giờ chiến tranh đã đến nơi này rồi, tư tình nhi nữ, chỉ có thể nhịn đau mà chọn.

“Đồng Sênh, con phải nghe lời, không phải con nói muốn làm ky sĩ bảo vệ mẹ hay sao, chỉ có người có thể đảm nhận trọng trách đại soái mới có thể bảo vệ mẹ tốt hơn mà thôi, biết chưa?” Đứa trẻ này đang phải gánh chịu áp lực mà ở tuổi của thằng bé không nên gánh chịu. Nhưng tôi… cũng không có bất cứ cách nào.

khác, chỉ có thể tàn nhẫn nói với thăng bé những lời như vậy.

Đồng Sênh rất hiểu chuyện, biết mình đang làm khó tôi. Sau khi khit mũi vài tiếng, mới gật mạnh đầu: “Vâng! Mẹ nhỏ yên tâm, con nhất định sẽ làm một đại soái xứng đáng được người khác tin cậy. Con phải trưởng thành nhanh hơn, trở nên mạnh mẽ nhanh hơn, tất cả chỉ vì có thể đứng bên cạnh mẹ nhỏ!”

Mũi của tôi cũng lập tức chua xót, ôm chặt thăng bé: “Con ngoan, mẹ xin lôi, đã khiến con phải chịu đựng nhiều như vậy…

“Mẹ nhỏ còn phải chịu đựng nhiều hơn con gấp vạn lân. Cục diện ngày hôm nay cũng không phải do chúng ta quyết định, nên con có thể hiểu cho mẹ, mẹ nhỏ” Đồng Sênh dựa đầu lên vai tôi, an ủi ngược lại tôi với giọng mềm mại.


Tôi xoa đầu thăng bé, rất không nỡ buông nó ra.


Đại quân Băng Thành tụ họp với chúng tôi.


Thực ra cho đến hiện tại, quân đội của chúng tôi vân không đông được như lúc trước, thậm chí còn ít hơn cả lúc trước rất nhiều. Dựa theo cách làm của những thủ lĩnh khác, thì chắc chắn sẽ tụ tập quân đội ít như vậy lại, rôi tấn công một chiến tuyến. Có ai có thể giống như Lãnh Mạch, đội quân đã ít ỏi, lại còn chia thành ba phần, nếu đã sợ bị tiêu diệt từng bộ phận, thì chứng tỏ anh đã vạch ra kế sách chu toàn rồi Quân đội gặp nhau, Hàn Vũ tiến vào trong đội ngũ của tôi rồi tới tìm tôi.


“Cô gái, nghe nói cô ở Lôi Thành chảy máu ở thất khiếu, suýt chút nữa thì chết đúng không?”

Advertisement
';
Advertisement