Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Lãnh Mạch căn bản không hề hiểu ‘người phụ nữ của tôi’ ở thế giới loài người thể hiện cho tình cảm gì, người của tôi’ mà anh ta nói với Tiểu Mỹ, chỉ là bởi vì, tôi là đồ vật cá nhân của anh ta thôi, chỉ vậy mà thôi, không có ý gì khác.

Tôi không muốn dây dưa mãi vấn đề này nữa, nói đùa một chút tránh khỏi vấn đề này: “Bây giờ cơ thể tôi khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng mọi người đừng có ngăm nghía tôi như thăm vườn thú vậy chứ.”

Tiểu Mỹ và mấy người cảnh sát xung quanh đều bật cười, Lãnh Mạch không cười, Thư Chấn cũng không cười.

Sau đó tôi bảo đi thăm bố Tiểu Mỹ, coi như chạy khỏi đám người đang vây xem, vừa đi ra, tôi liền nhìn thấy người đàn ông vân đang hôn mê ở một chiếc giường khác, ở trên người anh ta, còn lại một con ma nữ đang bám lên.

Con ma nữ đầu tóc tán loạn nhìn tôi, ánh mắt loé lên chút sự kinh hoàng, không dám tiến lên tấn công.

Tôi không nhịn được mà nhớ tới lân đầu tiên gặp con ác ma nữ kia, cảm giác khác hoàn toàn khác con ma này, con ác ma nữ kia tôi đã gặp nhiều lần rồi, là con ác ma đầu tiên có thể đánh nhau với Lãnh Mạch.


Con này so với con kia, cho dù là khí thế hay là mức doạ người, đều thấp hơn rất nhiều.

Tôi không dám nhìn con ma nữ kia mãi, quay về phía bố Tiểu Mỹ.

Bố Tiểu Mỹ cảm ơn tôi và Lãnh Mạch, tôi lịch sự trả lời câu hỏi của bố cô ấy, qua giường bố cô ấy là giường mà con ma nữ đang bò lên, lúc tôi và bố Tiếu Mỹ nói chuyện với nhau, khó tránh khỏi mà vô ý liếc nhìn con ma nữ kia một cái.

“Tiểu Mỹ, bố muốn nói chuyện riêng với bạn con, có được không?” Bố Tiểu Mỹ đột nhiên nói.

Tôi và Tiểu Mỹ đều cùng ngây ra, không hiểu bố cô rất rốt cuộc muốn làm gì, Tiểu Mỹ mơ hồ gật đầu: “Được thì được, nhưng mà….bố à, bố muốn nói gì với Đồng Đồng vậy?”

“Hỏi chuyện riêng thôi” Bố cô ấy nói.

Tôi thấy cảnh sát Thư Chấn cau chặt mày, nhưng bố cô ấy đã nói vậy rồi, Thư Chấn cũng không nói được gì, chỉ đành kéo.



lấy Tiểu Mỹ: “Đi thôi chúng ta ra ngoài trước đã, bố cháu muốn họ ở lại chäắc cũng có ý riêng của mình”

Câu này, lại là trong lời có ý khác.

Ý là, có thể bố Tiểu Mỹ phát hiện ra manh mối gì từ tôi và Lãnh Mạch.

Tôi giả vờ nghe không hiểu lời của Thư Chấn, cũng không nhìn ông ấy, đợi tất cả mọi người lần lượt rời khỏi phònh bệnh, con ma nữ kia động một chút, hình như muốn xông về phía bố Tiểu Mỹ, tôi lập tức căng thẳng nhìn chằm chăm con ma nữ kia, Lãnh Mạch đứng bên cạnh tôi, cũng nhìn về phía con ma nữ.

“Trong phòng bệnh này, có thứ gì khác đang tồn tại đúng không” Đột nhiên bố Tiểu Mỹ nói.

Tôi ngây ra, vội vàng thu tâm mắt lại, bắt đầu giả ngu: “Chú nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu lắm”

“Hai người không cần lừa tôi, tôi đoán được, trong phòng này….có ma phải không”

Bố Tiểu Mỹ nhìn chăm chú tôi: ‘Mà cháu, còn có chàng trai bên người cháu nữa, đều nhìn thấy ma trong căn phòng này, đúng không?”

“Chuyện này…” Làm sao vậy? Sao bố Tiểu Mỹ lại nói một cách chắc chắn như vậy? Một chút nghỉ ngờ cũng không có, mà ánh mắt bố cô ấy vô cùng chắc chản, đây là xác định tôi và Lãnh Mạch có thế nhìn thấy mai! Thật kì lại “Tôi tên Cố Nham Tùng” Đột nhiên bố Tiểu Mỹ lại nói, vấn đề thay đổi có chút nhanh, tôi ngây ra, ông ấy nói tiếp: “Hai người không cần lừa tôi đâu, trên đời này có rất nhiều thứ mà khoa học nhân loại không thể giải thích rõ ràng được, hoặc là hai người sẽ cho răng tôi đang lừa hai người nói ra, dù sao tôi cũng là một cảnh sát, cảnh sát phải tin tưởng khoa học, không được phép mê tín, chữ ma mà tôi nói ra này, đúng là có hơi nực cười thật.”

Tôi và Lãnh Mạch nhìn nhau, tôi dùng ánh mắt hỏi Lãnh Mạch có nên nói cho bố Tiểu Mỹ biết không, Cố Nham Tùng nói, Lãnh Mạch thì lại chẳng quan tâm, nhưng tôi lại có hơi đản đo.

Chú Cố Nham Tùng dừng một chút, lại nói: ‘Những vụ án lớn vụ án nhỏ mà mấy năm nay tôi phá nhiều không đếm xuể, trong đó cũng gặp một số vụ án khó khăn đáng ngờ vô cùng kì lạ, cách phạm tội của những vụ án này không thể dùng khoa học để giải thích được, thực ra trong nội bộ của đội điều tra chuyên đi phá án, trong lòng đều tin răng, có năng lực phi nhân loại nào đó đang tôn tại trên thế giới này, nói rõ hơn một chút, thực ra chúng tôi cho rằng, ma có tồn tại, chỉ hơi khác với cách hiểu của hai người thôi.”

Tôi thật sự không tin nổi!



Lời mà chú Cố Nham Tùng nói không giống giả lắm, ông ấy cũng không cần phải nói nhiều như vậy để lừa tôi, bảo tất cả mọi người ra ngoài như vậy, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Lãnh Mạch, tôi thực sự vô cùng kinh hãi, hoá ra trong nội bộ đội điều tra, lại cũng tin rằng có ma tồn tại!

“Thực ra bây giờ tôi nói nhiều như vậy, tôi cũng không muốn giấu hai người cái gì cả” Không đợi chúng tôi nói gì, chú Cố Nham Tùng nói tiếp: “Tới bây giờ tôi vân còn nhớ rõ, lúc đó có mấy vụ án vô cùng khó phá, không phù hợp với khoa học nhân loại, mấy người chúng tôi tăng ca rất lâu cũng không tìm ra được manh mối, sau đó có một ông già tới đưa cơm, trong hộp cơm có gài một tờ giấy, nhắc chúng tôi một số địa điểm trong vụ án, theo manh mối lúc đó thì căn bản không thể đoán ra được những nơi đó, chúng tôi đi tìm ông già đưa cơm đó, nhưng lại không tìm thấy, mà bảo vệ nói, không hề thấy ai đi vào phòng làm việc của chúng tôi”

“Là quỷ sai. Lãnh Mạch nói, giọng điệu bình tĩnh: “Một khi liên quan tới việc hôn ma gây án, quỷ sai sẽ hoá trang thành vô số dạng người, đưa manh mối cho cảnh sát nhân loại”

Tôi nghĩ rằng khi nghe thấy quỷ sai, chú Cố Nham Tùng sẽ giật mình từ giường nhảy bật dậy.

Nhưng không hề, chú Cố Nham Tùng chỉ bình tĩnh gật đầu: “Hoá ra là như vậy”

Giống như bọn họ đã biết quỷ sai có tôn tại từ sớm rồi vậy!

Tôi há hốc miệng: “Chú Cố, chú…chú không phải cảm nhận được ma đấy chứ?

Nếu không thì chú không thể bình tĩnh như vậy khi nghe Lãnh Mạch nói đến quỷ sai được, hơn nữa lại còn khẳng định sự tồn tại của ma quỷ như vậy!”

“Chäc là…coi như vậy.’ Chú Cố Nham Tùng ấn ấn lồng ngực: “Lúc đó sau khi tôi rời khỏi thôn Nhân Hoà, thì cảm thấy lông ngực nặng trĩu, giống như có thứ gì đấy đè lên tôi vậy, nhưng không có thứ gì đè lên tôi cả, sau khi trở về thì tôi khó thở, giống như có ai bịt mũi miệng tôi lại vậy, cảm giác này rất rõ ràng, sau đó thì tôi hôn mê, tới tận khi hai người xuất hiện”


Sau khi đã nói rõ đến như vậy, tôi cũng không định che giấu gì nữa, nói với chú Cố Nham Tùng: “Chú Cố, chú đoán không sai đâu ạ, việc chú mà các đồng nghiệp hôn mê, là vì có ma bám trên người các chú, hơn nữa còn dùng tay chặn mũi miệng mọi người lại, dân tới tình trạng ngạt thở trong thời gian dài mà không thể tỉnh lại được”


Cố Nham Tống gật gật đầu: “Không khác lăm so với tôi đoán”


“Chú Cố, cháu vẫn còn một câu hỏi, sao chú có thể khẳng định được, cháu và Lãnh Mạch không giống những người khác ạ?


Biết đâu cháu và Lãnh Mạch là người bình thường, vậy chú nói những lời này, không sợ chúng cháu bị doạ sao ạ?” Tôi hỏi ra câu hỏi lớn nhất trong lòng mình.

Advertisement
';
Advertisement