Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

“Đối với chúng tôi, thời gian trôi qua rất chậm, bởi vì không có cô.’ Bạch Hổ ở phía sau lưng tôi nói.

Hai mắt tôi lại đỏ hoe, tôi nghẹn ngào: “Từ nay vê sau, tôi sẽ không rời xa nữa và sẽ không để mọi người phải đợi tôi một lần nào nữa.”

Đồng Đồng (6) Sau đó, Bạch Hổ đưa tôi đến thành Minh Vương, chủ thành thời trước đã làm cho Minh Vương thành đô thị bình thường, phát triển cũng không tệ. Chô vị trí cao dành cho chủ điện Lạc Nhu đã bị dỡ bỏ, và bục hành quyết dường như cũng cùng chung một số phận.

Những dấu vết tôn tại của Lạc Nhu cơ bản đều bị xóa bỏ.


Có lẽ, hiện tại những người ở Minh giới và con cái của họ khi nhắc tới Lạc Nhu, đều nói Lạc Nhu là một đại ma đầu, bị mọi người la hét và đánh đập, có lẽ mọi người đã quên một Minh Vương Lạc Nhu, là vì cô ta yêu một người đàn ông và yêu đến điên cuồng, mới làm ra những chuyên vượt quá lý trí.

Không cần thiết ở lại quá lâu, Bạch Hổ và tôi rời thành Minh Vương.

Buổi tối chúng tôi trở lại Băng Thành Bạch Hổ tâm trạng vui vẻ, thong thả đưa tôi vào chính điện.

Trước cửa chính điện không có ai, binh lính nói với tôi răng Diêm Vương đã tổ chức yến tiệc bên trong, chỉ cần đợi tôi, tôi lập tức vui mừng, biến Bạch Hổ thành người, cùng anh ta đi vào.

Binh lính dân chúng tôi vào sảnh tiệc.

Có rất nhiều người vừa nhìn thấy tôi, tất cả bọn họ đều cao hứng gọi tôi đến, Lãnh Dục chạy tới nói nhỏ với tôi: “Mẹ, mẹ thảm rồi, cái tính lòng dạ hẹp hòi của cha lại bộc phát, tối nay mẹ nhất định tiêu đời rồi.”



“Như nhau thôi! Không được học những lời nói thô tục như thế từ cha con đâu nhé!” Tôi trừng mắt nhìn con.

Lãnh Dục không sợ tôi, nhìn tôi với ánh mát bình thường: “Mẹ, mẹ hãy tự cầu phúc cho mình đi.”

Œ__. <) Tôi xong rồi Lãnh Mạch ngồi tại cái bàn được đặt ở giữa sảnh, bên cạnh gồm có Sỉ Mi, Dạ Minh, Đồng Sênh, Hàn Vũ, Dương Tàn Nguyệt, Diệp Hàn, v.v.

Anh nhìn tôi với nụ cười trên môi, một chút lạnh lùng cũng không có.

Nhưng tôi lạnh hết cả người, anh như thế này chứng tỏ là đang giận đến cực điểm rồi, nó còn đáng sợ hơn là khi anh không mỉm cười với tôi, tiêu rồi, tôi thật sự tiêu rồi.

“Bé con, mau tới đây nào!” Dạ Minh gọi tôi.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ nhích từng bước nhỏ qua, Lãnh Mạch liếc mắt nhìn tôi rồi đưa mắt chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, tôi nhanh chóng ngồi xuống, văn lấy tay áo, giả bộ đáng thương nhất có thể để xin giảm hình phạt.

Bạch Hổ mở ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Đi chơi cùng với thân thú Bạch Hổ đại nhân vui không?” Lãnh Mạch cười hỏi tôi.

Tôi rùng mình, vùi thấp đầu xuống đến mức không thể thấp hơn được nữa: “Bạch Hổ cùng em tiện thể chỉ đi xem qua núi tuyết và thành Minh Vương một chút thôi, xong là trở về ngay chứ không có làm gì khác nữa.”



“Ừm, chơi vui là được rồi” Anh cười đáp lại Tôi gân như khóc, tôi thà răng anh nghiêm giọng lớn tiếng la măng tôi còn hơn…

Bữa tiệc bắt đầu, Lãnh Mạch mời mọi người nâng ly chào mừng tôi trở về, có vẻ như anh không cảm thấy ghen chút nào với chuyện tôi và Bạch Hổ đã rời đi như thế, nhưng tôi biết răng Lãnh Mạch càng như thế này thì càng chứng tỏ anh đang cảm thấy rất giận.

Giữa bữa tiệc, anh gắp vội cho tôi miếng gà và nhìn tôi cười: ‘Ăn nhiều một chút.”

“Lãnh Mạch, em sai rồi. Anh đừng như thế này nữa được không. Thật là đáng sợ mà” Tôi nói với vẻ mặt đau khổ.

Anh bỏ ngoài tai lời nói của tôi, lại tiếp: “Ăn nhiều vào một chút, cho no luôn nhé, nếu không tối nay em mà ngất xỉu thì anh không chịu trách nhiệm đâu.”

Tôi nhất thời kêu rên lên một tiếng và gục mặt xuống bàn “Đồ ngốc, đừng s‹ em” Sỉ Mị không ngại nói với tôi một câu ›¡ nay đi cùng tôi, tôi sẽ bảo vệ “Ừ, cố mà bảo vệ bông hoa này cho tốt nhé.” Lãnh Mạch cười lớn hơn nữa.


“Si Mi, anh im lặng mà ăn đi!” Tôi suýt bật khóc thành tiếng.


Mọi người cười lên một cách sảng khoái Những tên này đang vui sướng trên sự đau khổ của tôi, vậy mà còn dám nói là bạn tốt, anh em tốt, đáng giận thật chứ!


Bữa tiệc kéo dài đến gân nửa đêm mới tan, mọi người cùng nhau ra về trước như có sự hẹn ngầm với nhau vậy, để tôi và Lãnh Mạch ở riêng lại với nhau.


Lãnh Mạch và tôi quay về sau điện, anh đi ở phía trước, còn tôi lê chân theo sau.

Advertisement
';
Advertisement