Ta đã g.i.ế.c heo trong cung bốn năm. Lưỡi rìu đi tới đâu, đều không còn đường sống.
Mỗi lần g.i.ế.c một con heo, ta lại niệm một tiếng Phật.
Kỹ năng g.i.ế.c heo thuần thục của ta được một vị hoàng tử để mắt đến, hắn thu nhận ta làm tâm phúc.
Ta làm lưỡi đao đoạt mạng, hắn làm kẻ đồ tể vung đao.
Giết người c.h.é.m đầu, A Di Đà Phật; chôn xác tại chỗ, thiện tai thiện tai.
---
Trên đời ai ai cũng mang bệnh.
Dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, nhưng nhìn quanh, không ai bệnh nặng hơn Yến Đế.
Yến Đế bệnh nan y quấn thân, dược dẫn cho hắn là óc người còn trinh.
Quân vương có câu: Mỹ thực không bằng mỹ khí. Mà đầu lâu đựng óc người, chính là đồ đựng thức ăn.
Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da tuyết, người đẹp, chính là khí đẹp.
Trên bàn gỗ đàn hương khảm vàng được khoét một lỗ vừa vặn với đầu người. Cung nữ ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống gầm bàn, thò đầu lên.
Kích thước lỗ khoét vừa đủ kẹt nửa đầu mỹ nhân.
Ma Ma vung rìu bổ xuống, dược đồng dùng kìm bẩy ra, Yến Đế bước ra sau bình phong, tay cầm đũa ngọc, thưởng thức món ngon.
Dân đen như cừu non, bị người ta c.h.é.m g.i.ế.c như vậy, mà cũng chỉ biết lặng im thin thít.
Cuộc đời nàng ta kết thúc, nhưng yến tiệc vẫn chưa tàn. Ta cùng rất nhiều trinh nữ bị bán vào Yến cung, quỳ trong điện, chờ đợi số phận.
Đến lượt ta chui vào lỗ khoét, lại xảy ra chút sai sót. Ta nói sai.
Yến Đế nằm sau bình phong, ta không nhìn rõ hắn. Chỉ thấy thiếu niên tay cầm kìm lửa dưới bậc thềm, vẫn còn nét trẻ con, dung mạo như ngọc, tựa như tiên đồng bên cạnh Quan Âm. Giữa trán hắn có một chấm đỏ, là một nốt ruồi chu sa rất nhỏ.
Kim Loan điện nguy nga lộng lẫy, không giống căn nhà dột nát của ta. Ta bận bịu nhìn đông ngó tây, vui vẻ kêu lên: "Thật là ấm áp!"
Câu cảm thán này khiến Yến Đế nghi ngờ óc ta không hợp để ăn, bèn ra lệnh ném ta ra khỏi điện.
-
Ma Ma, người chuyên c.h.é.m đầu, dẫn ta vào một sân nhỏ.
Ta liền bắt chuyện với bà: "Xem ra con không bị ngài c.h.é.m đầu rồi, con thật vui vẻ."
Bà lại nói đầy ẩn ý: "Hài tử, ngươi mừng hụt rồi."
Không ngốc cũng chết, ngốc thật cũng chết, giả ngốc càng chết, dù ta là loại nào, Yến Đế cũng muốn ta chết.
Ma Ma vung rìu sắt lên, dọa ta kêu la ầm ĩ, chạy loạn khắp sân.
Hai chiếc giày vải bị ta chạy văng ra, một hạt đậu vàng tròn vo lăn xuống, Ma Ma nhặt lên, ngắm nghía kỹ càng.
"Ngài thích nó à?" Ta nhỏ giọng nói, "Con tặng ngài, ngài đừng c.h.é.m con."
Ma Ma quả nhiên không c.h.é.m ta. Yến cung thường có cung nữ nhảy giếng, Ma Ma vớt một xác nữ lên để giao nộp, nhét ta vào phòng bếp.
Bà dặn ta, không có việc gì đừng nói lung tung, nếu không muốn chết, thì giả làm người câm.
Ma Ma sát sinh vô số, nhưng một lòng hướng Phật. Bà tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác hữu báo, nên ngoài việc c.h.é.m người, không quên chép kinh niệm Phật.
Bà tận tình dạy ta cách g.i.ế.c heo. Mười ba tuổi, ta đã có kỹ năng g.i.ế.c heo rất tốt trong phòng bếp.
Tay chạm, vai dựa, chân bước tới, đầu gối chùng xuống, xoẹt một tiếng, vung d.a.o xoèn xoẹt, không chỗ nào không chuẩn xác.
Vừa g.i.ế.c xong heo, ta người đầy m.á.u chấp hai tay: A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
-
Ma Ma tuổi đã cao, sức vung rìu ngày càng yếu.
Vào đông, đầu gối bà sẽ đau. Ta xoa tay cho nóng rồi chườm lên cho bà. Có một đêm, bà thở dài than vãn:
"Cha mẹ ngươi đúng là thứ không ra gì, bán ngươi , đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, vào cung."
Câu chuyện mở đầu, nhưng mãi không thấy ai đáp lời. Ma Ma nói ta không lễ phép, ta uất ức kêu lên: "Chính ngài bảo con giả câm mà."
Ma Ma rất xấu mặt, bèn nói sang chuyện khác, nhân tiện hỏi về thân thế của ta.
Ta tên Quan Kỳ, ta không có cha. Năm ta mười hai tuổi, mẹ bệnh qua đời, ta một mình đến Yến đô nương nhờ cữu cữu .
Mẹ ta từng nói, cữu cữu ta lúc nghèo khó được mẹ ta giúp đỡ, nay nhà ta gặp nạn, cữu cữu ta sẽ không bỏ mặc.
Khi ta đến Yến đô, nhà cữu cữu nhiệt tình đón tiếp. Cơm nước thịnh soạn, ta đói bụng cồn cào, nhưng cố nhịn không động đũa.
Mẹ ta còn nói, ở nhờ nhà người khác phải lễ phép, chủ chưa động đũa, ta cũng không được động.
Ta ở nhà cữu cữu ba tháng. Cữu mẫu xinh đẹp lại dịu dàng, đối xử với ta rất tốt. Có một đêm, cữu mẫu nhờ ta xâu kim.
Ta mím đầu chỉ, rồi bất tỉnh, tỉnh dậy thì đã quỳ trong đại điện rồi.
"Chậc! Hai con súc sinh không biết xấu hổ!" Ma Ma kéo tay ta, "Nhớ kỹ, người càng xinh đẹp càng biết lừa người."
Ta nói, vậy con chỉ tin Ma Ma. Ma Ma nói, không biết nói thì bớt nói lại.
-
Ếch kêu mùa xuân, ve sầu mùa thu, đông qua hè tới. Có một ngày Ma Ma đi đến đại điện, nhưng không quay trở lại nữa.
Thi thể không đầu được khiêng ra khỏi đại điện. Nghe nói Yến Đế chán ăn óc thiếu nữ, bèn thử xem óc lão phụ có mùi vị gì.
Tô công công, thái giám thân cận của Ma Ma, thu dọn di vật của bà, phát hiện ra bức thư bà viết.
Ta không biết chữ, đưa cho Tô công công đọc. Tô công công đọc: "Sau khi ta chết, toàn bộ tiền tài đều thuộc về Tô Tấn Bảo."
Tô công công mang hết mấy túi đậu vàng của Ma Ma đi, chỉ để lại một thứ, đó là cây rìu.
Ta vung cây rìu sắt này, chạy khắp phòng bếp, g.i.ế.c heo xong liền đến trước Phật sám hối, trong lòng niệm A Di Đà Phật.