Sau khi Yến quý phi tráo đổi chén trà, con ruồi kia lại bay vào chén trà của Hoàng hậu, nó chết, Yến quý phi liền biết trong đó có độc.

Nhưng bà không nói một lời, nhặt con ruồi kia đi, nhìn Hoàng hậu không hề hay biết, uống cạn chén trà.

Mượn d.a.o g.i.ế.c người, Yến quý phi dùng chén trà này độc c.h.ế.t Hoàng hậu, nhìn Yến Từ biện hộ cho mình, trong lòng vô cùng đau đớn, sau đó cúi đầu nhận tội.

Bà dạy con mình phải trung nghĩa, bản thân lại hèn hạ như vậy, bà không dám nói cho Yến Từ biết sự thật về việc nhận tội.

Vì giữ thể diện của một người mẹ, để mặc con trai hiểu lầm việc nhận tội là ngu dại, lại không ngờ hắn sinh lòng oán hận, nổi lên sát ý.

"Lúc ta cầm đao nhìn bà ấy, bà ấy hối hận rồi. Bà ấy nói ra sự thật, nhưng đã quá muộn."

"Vì ta đã m.ổ b.ụ.n.g bà ấy ra rồi." Yến Từ thản nhiên nói, "Lúc đó, ta hối hận, nhưng đã quá muộn."

"Ngươi g.i.ế.c ta đi." Hắn nói, "Ta hạ cho ngươi là mẫu cổ, ta chết, ngươi cũng có thể sống."

"Ta không tin." Ta cười nhạo, ra hiệu, "Ngươi muốn lừa ta g.i.ế.c ngươi, cùng ngươi xuống địa ngục, ngươi đừng có mơ."

-

Ngày ta cưới đích tử thế gia, trời giáng tuyết lành, đất trời một màu trắng xóa, đẹp không sao tả xiết.

Ta mặc hỷ phục, cưỡi tuấn mã, kiệu hoa phía sau, khiêng tân lang ta tỉ mỉ lựa chọn cho mình.

Tân lang gia thế trong sạch, học rộng tài cao, dung mạo tuấn tú, tính tình hòa nhã, thật hoàn mỹ.

Ai ai cũng khen ta, ai ai cũng ghen tị với ta, ngước nhìn ta, nhìn y phục lộng lẫy, dung nhan xinh đẹp, vương tọa cao quý của ta.

Yến Từ cũng đứng trên tường thành nhìn ta, ta biết hắn đang nhìn ta, hắn đang nhìn một ta khác.

Ta đầy dối trá, ta hèn hạ vô sỉ, ta vung rìu c.h.é.m g.i.ế.c ân nhân, ta bất chấp thủ đoạn, ta ti tiện.

Ta cưỡi ngựa, đi đến dưới thành, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có người ngã xuống trước mặt ngựa ta.

Thị vệ phụ trách canh giữ Yến Từ vội vàng chạy đến, tạ tội với ta, bọn họ nói, Yến Từ bỗng nhiên ngửa người ra sau, rơi xuống tường thành.

Ta cụp mắt, nhìn hắn. Nhìn thân thể từng phong quang rực rỡ của hắn, nay đã tan nát.

Giống như tượng gốm xinh đẹp chôn sâu dưới đất, sắc màu rực rỡ trong khoảnh khắc được khai quật hóa thành vô số mảnh vỡ, từng mảnh bong ra.

Vẻ đẹp rực rỡ cuối cùng cũng lụi tàn, nội tâm mục ruỗng của hắn, bí mật dơ bẩn của hắn, cuối cùng cũng phơi bày ra ánh sáng.

Ánh mắt chạm nhau, gương mặt biến dạng của hắn lộ ra vẻ đắc ý không hợp thời, môi mỏng khẽ mở, dường như có lời muốn nói với ta.

Muốn nói gì? Yêu? Hận? Hay là gì khác? Muốn dùng lời trăn trối này, làm thành lời nguyền giam cầm ta cả đời?

Yến Từ, ngươi đừng hòng, ngươi không tính toán được ta đâu. Cho dù ngươi c.h.ế.t vào ngày đại hôn của ta, ta cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy đau khổ.

Giữa ngươi và ta, mưu kế trăm bề, trước kia ta thắng, hiện tại ta thắng, sau này cũng là ta thắng.

Siết chặt dây cương, ta cưỡi ngựa, bước qua Yến Từ đang hấp hối, trước mặt là cung điện nguy nga, phía sau là mù mịt tuyết trắng.

Cả đời này hắn đã nói biết bao nhiêu lời dối trá. Nhưng câu cuối cùng hắn nói với ta, lại là lời thật lòng.

-

Sau khi thành hôn, ta ta tận tâm tận lực trị quốc, bắc đánh Hung Nô, nam chống Giặc Oa, ngày đêm vì nước quên thân.

Từng chút, từng chút một, chậm rãi loại bỏ khối u ác tính của Đại Yến.

Vẫn niệm Phật, chỉ là không g.i.ế.c người nhiều như trước. Hình như đầu gối sẽ đau vào mùa đông, may mà có người giúp ta ủ ấm.

-

"Thiên Giả" quân hậu biết ta thích nghe hắn hát vào đêm mưa, nên gối đầu lên đùi ta, khẽ hát một bài hát.

Công vô độ hà, công cánh độ hà. Độ hà nhi tử, kỳ nại công hà.

Xin ngài đừng qua sông, ngài vẫn cứ qua sông. Ngài c.h.ế.t vì qua sông, điều này thật sự là bất lực.

Khói hương lượn lờ trước bàn thờ Phật, nhang cháy một chấm đỏ, lại có dáng vẻ của cố nhân.

Vị cố nhân này nói với ta: Cửa cung sâu thẳm, thứ duy nhất hắn có thể nắm trong tay, chỉ có vạt áo của ta.

Ta nhìn lòng bàn tay, nắm hờ, chỉ bắt được một làn khói mỏng.

Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan.

Ánh trăng sâu thẳm, nốt ruồi nhỏ giữa trán hắn, giống như một chấm chu sa.

Hễ còn chấp vào tướng, tất cả đều là hư vọng, nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, ắt sẽ thấy Như Lai.

Cái đầu lâu chìm dưới đáy ao, cái xương sườn từng bị gãy.

Nếu dùng sắc thấy ta, dùng âm thanh cầu ta, chính là người đi theo tà đạo, không thể thấy Như Lai*.

(*Câu này xuất phát từ tư tưởng Phật giáo, cụ thể là trong Bát Nhã Tâm Kinh mang tính triết lý sâu sắc..)

Ngày đại hôn, rốt cuộc hắn muốn nói gì?

Ta không biết. Ta chỉ biết, ta thật sự một đường thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.

Thiên thu vạn đại, duy ta độc tôn.

-Hết-

Advertisement
';
Advertisement