Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Sóng gió của bạo lực mạng cứ như vậy mà qua đi.

Bề ngoài, tất cả đều bình yên trở lại. Nhưng không biết tại sao, An Đình Đình không vì như vậy mà buông lỏng cảnh giác. Cô

cảm nhận được chuyện này không thể kết thúc nhanh như vậy, chắc chắn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ở công ty Lâm Tiêu Tương cũng không làm khó cô như bình thường, chỉ là thái độ vẫn rất tệ. Bên phía Sở Huệ Nhu giống như chìm xuống đáy hồ, không chút gợn sóng.

Thậm chí, mấy ngày nay còn không có tin tức của cô ta.

Trên chương trình truyền hình vẫn đang tuyên truyền một loạt phim của *** Tháp.

Những quảng cáo mà *** Tháp đổ một đống tiền lớn vào để đẩy lên, theo lý phải có tác dụng rất lớn. Nhưng An Đình Đình

luôn cảm thấy, sức mạnh này có phải là quá mãnh liệt rồi? Không nói trên ti vi, ngay cả trên màn hình chính ở các tòa nhà mua sắm quốc tế lớn, đều chiếu những thứ này. Đây có phải là dự tính phục kích gì đó cho những chuyện sẽ xảy ra sau này?

Nhưng, sau một tuần, vẫn không có bất kỳ biến động nhỏ nào. An Đình Đình cảm thấy, là mình đang lo bò trắng răng.

Lại một đêm nữa.


An Đình Đình thẫn thờ nhìn lên bâu trời đêm rộng lớn, trong lúc ngẩn ngơ cô lại ngửi thấy một mùi thơm sữa tắm quen thuộc

sau khi tắm xong. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Diệu Dương đang mặc một chiếc áo phông ở nhà, bên dưới mặc một chiếc quần đùi đi biển, chân đi một đôi dép tông, đang đi qua.

An Đình Đình có chút thẫn thờ. Bây giờ quả nhiên là thế giới coi trọng khuôn mặt, chỉ cần có một khuôn mặt đẹp, cho dù mặc

cái gì thì vẫn đẹp trai.

Mái tóc đen của người đàn ông kia vẫn chưa khô, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng và ánh đèn, toả ra một vẻ ướt át. Một vài sợi tóc rủ xuống trước trán, mái tóc được ánh đèn bao phủ lên vẫn có một vài sợi bị phản sáng ánh lên. Vô hình nó đã làm tăng thêm một chút hương vị hoang dã, gợi cảm cho khuôn mặt này.

Mặc Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, An Đình Đình cảm thấy mùi sữa tắm trên người anh lại nồng hơn một chút. Từ trước đến nay cô không thích hương thơm quá nồng, luôn cảm thấy chúng đều được tạo ra một cách nhân tạo, không phải là mùi hương tự nhiên.

“Đang nghĩ cái gì thế?” Mặc Diệu Dương đưa tay lên vuốt mấy ngọn tóc đang rủ trước trán ra sau đầu. Khuôn mặt đẹp trai của

người đàn ông hoàn toàn lộ ra trong tâm mắt của An Đình Đình.

“Em đang nghĩ tại sao anh lại đẹp trai như vậy.” Trong lòng An Đình Đình nghĩ như vậy, tự nhiên lại buột miệng nói ra.

Lời vừa nói ra, cô mới từ trong sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp của anh lúc nãy hoàn hồn lại.

Chết rồi! Từ lúc nào cô trở nên háo sắc như vậy?



Người đàn ông nghe thấy vậy, nở một nụ cười hài lòng, nhưng lại lười biếng “hửm” một tiếng: “Anh cũng cảm thấy chuyện này

rất khó hiểu.”

An Đình Đình không thể nhịn được liền bật cười. Đúng là một người đàn ông vừa tự luyến vừa tự phụ.

Cô không kìm lòng được trừng mắt với anh, lộ ra một nụ cười.

Nụ cười trên khóe miệng Mặc Diệu Dương càng sâu, anh dựa lưng vào ghế mây, một lúc sau anh mới nói: “Đúng rồi, mấy hôm

nữa anh phải đi công tác.”

“Đi đâu?” An Đình Đình hỏi.

“Paris.”

Cái này đâu được gọi là đi công tác, rõ ràng là đi ra nước ngoài mà.

“Công việc sao?” An Đình Đình lại hỏi.

Mặc Diệu Dương lắc đầu, nói: “Không phải.” Anh nói, lấy một cốc nước ở trên bàn tròn bên cạnh, đang định uống, lại đặt xuống.

Chủ yếu là ngón tay chạm vào độ ấm của nước, vì vậy từ bỏ ý định uống nước. An Đình Đình nhìn thấy vậy, đứng dậy nói: “Em đi đổi cho anh một cốc nước ấm”

“Không cần.” Mặc Diệu Dương kéo tay cô, nhẹ nhàng cười nói: “Yừa tắm xong, cũng không khát lắm.”

"Ồ.” Khuôn mặt An Đình Đình ửng đỏ, lại ngồi xuống.

Cô đã ngồi xuống, nhưng lòng bàn tay người đàn ông đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô không hề buông lỏng, còn siết chặt hơn.

Cái này là ý gì? Không nỡ xa cô sao?

Trong lòng An Đình Đình giống như một con hươu nhỏ đang chạy loạn, cảm thấy bất an.

Quả nhiên, cuối cũng người đàn ông cũng lên tiếng: “Có muốn đi cùng anh không?”

“,..." Cái này.....có tính là hai người cùng đi du lịch không? Nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi và xấu hổ nho nhỏ.

Thấy cô không nói gì, Mặc Diệu Dương chỉ nghĩ là cô không muốn đi, lại nói: “Không muốn đi cũng không sao, anh sẽ sớm quay lại.”



Tại sao anh lại không kiên trì nữa, có lẽ chỉ cần anh kiên trì thêm một câu, cô sẽ đồng ý.

“Ồ.” Đôi mắt An Đình Đình hơi rủ xuống, giọng nói nhàn nhạt, nhưng không khó nghe, trong giọng nói này ít nhiều cũng có sự mất mát.

Mặc Diệu Dương nghe ra sự mất mát trong giọng nói của cô, anh hài lòng cong khóe miệng. Nghĩ một lúc, nắm chặt bàn tay

nhỏ bé của cô, nói: “Lần này đi không phải là vì công việc, mà đi để đón người.”

“Đón người?” An Đình Đình có chút không hiểu.

Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: “Năm đó ông nội và bà nội tách ra, dù thế nào ông nội cũng không đồng ý ly hôn. Bà nội liền đi

Paris, thái độ vô cùng cứng rắn, lúc bà còn sống không cho phép ông nội bước chân đến Paris. Ông nội đồng ý với bà ấy, vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó bà ấy sẽ trở vê.”

Đôi mắt An Đình Đình sáng lên, đây là lần đầu tiên Mặc Diệu Dương nói với cô về chuyện gia đình của anh, nói cách khác, bây giờ anh đã hoàn toàn mở lòng với cô.

“Có phải là bà nội có ý muốn trở về?” Trong giọng nói của An Đình Đình còn xen lẫn cả sự vui mừng. Vợ chồng già có thể

gương vợ lại lành, vợ chồng đoàn tụ, thật sự là một chuyện lớn và tốt đẹp trong cuộc đời.

Nhưng, cô nhìn vẻ mặt của anh, hình như anh không hề vui vẻ.

Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Bà nội ở một thế giới khác, lần này anh đi là để đem tro cốt của bà về. Sức khỏe của ông nội ngày càng yếu, vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão tư nhân của nhà họ Mặc. Một khoảng thời gian nữa là đại thọ 90 tuổi của ông, tâm nguyện cả đời này của ông chính là đưa bà nội về nhà. Anh là con trai thứ của nhà họ Mặc, tình hình của anh trai bây giờ khiến anh ấy không thể đi. Vì vậy, lần này anh nhất định phải đi.”

Hóa ra bên trong còn rất nhiều câu chuyện và mối ràng buộc. Nói như vậy, An Đình Đình lại nghĩ, Mặc Diệu Dương muốn đưa cô đi, cô cũng không thể đi.

Việc đưa người đã khuất về nhà phải do con trai trong nhà đi, phụ nữ không thể đi, đây là một việc không tôn trọng người đã

mất.

An Đình Đình gật đầu: “Em không đi nữa, anh đi đi, nhớ đi sớm về sơm, em sẽ ở nhà chăm sóc anh Phong.”


Lúc này Mặc Diệu Dương giống như một đứa trẻ, nghịch ngón tay của An Đình Đình, thích đến mức không muốn buông tay:


“Được, anh sẽ cố gắng về sớm. Khoảng thời gian này, anh sẽ phái thêm người đi theo em, âm thầm bảo vệ em.”


Trong lòng An Đình Đình rất ấm áp, nhưng lại cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to.


“Không sao đâu, mấy ngày thôi mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Advertisement
';
Advertisement