Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Ba người An Đình Đình, Tiêu Quân, Mặc Diệu Phong ngồi xuống ghế ở gần cửa sổ sát đất.

Bộ dáng Tiêu Quân vẫn luôn giả vờ như rất tùy ý nhưng thật ra đang vô cùng cảnh giác bí mật quan sát tất cả mọi thứ xung

quanh. Mặt ngoài dường như không có mùi vị nguy hiểm nhưng anh ta cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. An Đình Đình thì vẫn đang vừa nói vừa cười với Mặc Diệu Phong.

Chỉ có điều thỉnh thoảng Tiêu Quân sẽ nhìn Mặc Diệu Phong một chút, trong ấn tượng của anh ta thì Mặc Diệu Phong chính là một tên đần luôn trâm mặc ít nói chưa từng thấy anh ta vui vẻ cười nói như thế bao giờ. Đối với mấy người vợ trước tham luyến tiền tài của Mặc Diệu Phong anh ta cũng có biết một chút, những người phụ nữ kia mượn danh nghĩa chăm sóc cho Mặc Diệu Phong để vơ vét của cải một cách trắng trợn thậm chí còn có ý đồ câu dẫn Mặc Diệu Dương, cuối cùng đều bị Mặc Diệu Dương đuổi đi.

Anh ta cũng chưa từng nhìn thấy Mặc Diệu Phong để ý tới một người phụ nữ như thế bao giờ. Nhìn anh ta và An Đình Đình cười cười nói nói có vẻ như chung sống thoải mái như thế khiến anh ta càng thêm vững tin mình không nhìn lầm người.

Đình Đình thật sự là một cô gái tốt, cô xứng đáng để cho bất luận người nào thật lòng đối đãi, dụng tâm đi bảo vệ.

Chỉ tiếc là số mệnh của mỗi người khác biệt giống như trong lúc vô hình tất cả sớm đã được định trước từ trong cõi u minh. Vẻ mặt Tiêu Quân theo thời gian dần trôi qua ảm đạm đi, đôi đồng tử màu hổ phách trong con mắt đã có chút tiếc hận nhưng càng nhiều hơn là không bỏ được.


Tiếng nói của người dẫn chương trình trên sân khấu cắt ngang các khách khứa đang ăn uống linh đình đồng thời cũng cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Quân và đôi “vợ chồng” đang nói chuyện vui đùa âm ĩ bên cạnh.

Thì ra nghi thức bỏ phiếu đã chính thức bắt đầu.

Tất cả mọi người ở dưới sân khấu nín thở lại, ánh mắt đều hướng về phía màn hình lớn đặt phía trước sân khấu.

An Đình Đình cũng nhìn lên bên trên, lúc mới đầu số phiếu của Sở Huệ Nhu vẫn dẫn trước số phiếu của An Đình Đình xa đến tận chín tâng mây, bây giờ cũng là như vậy.

Dưới sân khấu đã có người hét lên kinh ngạc, dáng vẻ Sở Huệ Nhu vẫn tỏ ra không quan tâm thắng thua như cũ nhưng trên mặt lại thản nhiên nở một nụ cười kiêu ngạo.

An Đình Đình cũng cảm thấy không quan trọng, cô vẫn luôn biết rằng người có thể đạt được vòng nguyệt quế nữ thần nhất định là Sở Huệ Nhu chứ không phải mình cho nên cô cũng không để ý tới kết quả số phiếu này.

Tuy nhiên khi thời gian sắp kết thúc lại xảy ra một màn kinh người.

Số phiếu của Sở Huệ Nhu tăng nhỏ giọt như nước nhưng số phiếu của An Đình Đình lại giống như măng mùa xuân được gió thổi qua, tăng lên vùn vụt. Đám người dưới sân khấu phát ra tiếng hô kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều chuyển từ màn hình đặt trước sân khấu qua An Đình Đình rồi lại chuyển về màn hình trước sân khấu.

Lông mày Tiêu Quân hơi nhíu lại, luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.



An Đình Đình cũng cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao số phiếu của mình lại đột nhiên tăng nhiều như vậy?

Chẳng lẽ. .. Là Mặc Diệu Dương đang ở Paris làm à? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, trừ anh ta ra thì cũng không còn người nào khác có cái năng lực ngăn cơn sóng dữ này.

Ngược lại là Sở Huệ Nhu, trên mặt cô ta cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, cô ta vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Sở, nhàn mây nước chảy như cũ.

Lúc người dẫn chương trình tuyên bố tên người đoạt giải quán quân là An Đình Đình thì cô vẫn đang trong trạng thái chết lặng, chuyện cô chưa từng nghĩ tới vậy mà bây giờ đã thật sự xảy ra.

Trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng cũng cảm thấy rất hợp tình lý.

Giống như trên thế giới này, chỉ cân là chuyện mà Mặc Diệu Dương muốn làm thì không có gì là không làm được.

Sở Huệ Nhu khẽ nhếch miệng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn An Đình Đình đang đi lên sân khấu trước mặt, ý cười nơi khóe miệng cô ta càng sâu hơn.

Nếu không phải dì cô ta khuyên cô ta còn âm thầm trợ giúp An Đình Đình nhận được danh hiệu này thì cô ta sẽ không đem vinh dự này tặng cho An Đình Đình đâu. Nguyên nhân chủ yếu là để An Đình Đình mang dang hiệu này trên đầu lặng yên không tiếng động rời khỏi thế giới này, cũng coi như là an ủi một chút cho sự hi sinh của cô. Dù sao, chỉ khi cô cầm tới vòng nguyệt quế mới có thể trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, nhân tài giấu ở chỗ tối mới có thể dễ dàng ra tay lấy tính mạng của cô được!

Sau khi An Đình Đình lên sân khấu cũng chỉ tự giới thiệu đơn giản một chút sau đó tiếp nhận phần thưởng chính thức của quán quân từ trong tay người dẫn chương trình rồi nhìn vào máy quay nở một nụ cười nhạt.

Mặc Diệu Phong ở dưới sân khấu lẩm bẩm: "Đình Đình chính là nữ thần trong lòng tôi."

Tiêu Quân ngồi rất gần anh ta, nghe vậy lông mày hơi cau lại một cách khó phát hiện ra.

Sau khi kết thúc phiếu bầu chương trình tiếp theo chính là vũ hội long trọng chúc mừng. An Đình Đình thật sự không có hứng thú đối với mấy cái này lại thêm cô nhìn thấy Mặc Diệu Phong đang ngáp liên tục.

Tên này mỗi ngày khoảng chín giờ tối sẽ đi nghỉ ngơi, hiện tại lúc này có lẽ cũng phải mười giờ hơn rồi thế là cô thương lượng với Tiêu Quân một chút, chuẩn bị rời đi trước.

Tiêu Quân cũng gật đầu đồng ý nhưng ngay lúc ba người đứng dậy đi ra cửa lại bị người ta ngăn lại.

Mấy người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy vừa vặn vây quanh Tiêu Quân nói muốn mời anh ta nhảy một bài. Tiêu Quân rất phản cảm với những người phụ nữ chủ động như thế này nên từ chối luôn mà không cần nghĩ ngợi gì thêm.

Có thể là hôm nay bâu không khí quá tốt nên những người phụ nữ kia cũng không giận, dù sao mục đích chính cũng là không cho anh ta rời đi.

An Đình Đình vô cùng bất đắc dĩ, lúc này lại có mấy anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đi vê phía cô giống như những người phụ nữ kia đều đến mời cô khiêu vũ nhưng cô cũng không thể để anh Diệu Phong một mình được.



Không ngờ mấy người đàn ông kia lại quyết tâm thề phải cùng nữ thần nhảy một bài.

Lúc này, người phụ trách ánh sáng thay đổi ánh đèn trong đại sảnh, vách đá dâng lên vâng sáng màu hồng phấn cộng thêm sự đặc thù của điệu nhạc này khiến không khí hiện trường lập tức trở nên mập mờ.

An Đình Đình còn chưa kịp thích ứng với chuyện này thì đột nhiên ánh sáng tối đi, có một người đàn ông nào đó nắm lấy tay của cô kéo vào sân nhảy.

“Anh Phong. .. Anh Phong. . . An Đình Đình lập tức sợ hãi, cô giãy dụa muốn tránh thoát khỏi tay người đàn ông kia.

Nhưng không ngờ người đàn ông kia lại đưa tay ra chế trụ bờ eo của cô, lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo: "Tốt nhất đừng đi qua đó, nếu không tính mạng anh ta sẽ bị nguy hiểm."

An Đình Đình nghe vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Anh ta là ai? Vì sao lại nói với mình những chuyện này? Nhưng bây giờ dưới tình thế này cô không để chỉ ý tới mình được, cô ngoái cổ nhìn về phía Mặc Diệu Phong.

Bên cạnh anh ta có mấy người phụ nữ đang dây dưa, mặc dù trên mặt anh ta đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng những người phụ nữ kia lại giống như không nhìn thấy.

Mà Tiêu Quân bên kia đã hoàn toàn thoát khỏi mấy người phụ nữ đó, anh ta nhanh chân đi đến bên cạnh Mặc Diệu Phong đuổi hết những người phụ nữ kia đi.

Kể từ đó, trái tim An Đình Đình cũng buông lỏng rất nhiều.

Chỉ cần anh Phong an toàn thì cô cũng không sao cả. Quay đầu lại, cô nhếch miệng cười với người đàn ông kia: "Không phải chỉ là nhảy một điệu thôi à, không cần phải uy hiếp tôi như vậy đâu?"

Người đàn ông kia lạnh giọng cười một tiếng, nói ở bên tai cô: "Đây cũng không phải là đang uy hiếp cô, không tin cô thử nhìn phía sau nhân tình của cô một chút xem."


An Đình Đình nghe vậy đột nhiên quay đầu lại nhìn vê phía sau Mặc Diệu Phong và Tiêu Quân. Quả nhiên, ở một chỗ không xa sau lưng bọn họ, cô mơ hồ nhìn thấy mấy người không phải người lương thiện đang từ từ đi tới gần bọn họ.


Thế nhưng hai người này lại không ý thức được nguy hiểm của mình chút nào mà đều đem sự chú ý dồn hết lên người cô, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


“Anh. .. Các anh muốn làm gì?" Giọng nói của An Đình Đình đã bắt đầu run rẩy.


Lúc này cô thật sự rất hối hận vì đã đáp ứng mang Mặc Diệu Phong ra cửa, bản thân cô xảy ra chuyện gì cũng không sao nhưng Mặc Diệu Phong mới là người quan trọng nhất!

Advertisement
';
Advertisement