Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Trên đường đến nhà tổ của nhà họ Mặc, Mạnh Yến San phát hiện, Mặc Diệu Dương dường như có chút tâm thần không yên.

“Đang nghĩ gì vậy?” Mạnh Yến San hỏi.

Mắt của Mặc Diệu Dương tối lại, không có trả lời.

Mạnh Yến San khẽ cười, nói: “Đang nhớ Nhược Lâm có phải không?”

Mặc Diệu Dương vẫn không nói chuyện, trên mặt không có lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

“Khoảng thời gian này cô ấy sống như thế nào? Em nghĩ cô ta chắc nhớ anh rất vất vả.” Mạnh Yến San tự nói.

Khi xe sắp đến nhà tổ của nhà họ Mặc, cô ta lại hỏi: “Sau khi sự việc kết thúc, anh định xử trí An Đình Đình như thế nào? Giống như ban đầu đã định, cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy rời khỏi sao?”

Anh mở cửa xe, đứng ở cửa xe, ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn về nhà tố của nhà họ Mặc.


Khoảng sân sâu vun ***t, tiếng thở dài bỗng chốc tràn ngập trong lòng. Cuối cùng, bị ghim trên gương mặt trắng bệch của An Đình Đình.

Nếu như có thể báo mối huyết hải thâm thù, nếu như có thể tận tay giết chết kẻ thù giết mẹ, mất đi tất cả anh cũng không tiếc!

“Nói sau ” Anh vứt lại câu này, sải bước đi về phía cửa lớn.

Mạnh Yến San nhìn theo bóng lưng của anh, nét cười trên mặt dường như lúc này trở nên rạng rỡ hơn, từng chút từng chút tản ra...

Toàn bộ người làm trong Thủy Sam Uyển bị giam lỏng, mẹ Dung càng sốt ruột đến mức quay vòng vòng.

“Phải làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây? Mợ cả bị đưa đi một ngày một đêm rồi, đến bây giờ không có một chút tin tức gì. Ngộ nhỡ nếu như...”

Tiểu Nha mặc dù cũng sợ hãi, nhưng so với mẹ Dung, rõ ràng trấn định hơn nhiều. Điêu cô ta sợ nhất, chính là chuyện mình làm bị bại lộ?

“Mẹ Dung, mẹ đừng sốt ruột như vậy, mợ cả nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Mẹ Dung lo lắng nói: “Đều tại tôi, đều tại tôi. Hôm qua vốn dĩ phải kiên trì, để cô đi cùng mợ chủ, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì, cũng có người chăm sóc gì đó.”

Tiêu Nha nghe vậy, thu hồi ánh mắt. Mắt cụp xuống, bất động thanh sắc mím chặt môi.



Muốn cô ta đi cùng? Ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, thì phải làm sao? May mà bản thân không đi, cô gái đó bây giờ sống chết không rõ, suy thôi cũng thật đủ thảm.

Đang nói, chỉ nghe thấy cửa lớn có người bước vào.

Đám người mẹ Dung ngẩng đầu nhìn, khi thấy người đến, sắc mặt lập tức trở nên vui mừng.

“Diệu Dương, cậu về rồi?” Tiểu Nha vô cùng kích động.

Mặc Diệu Dương nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó, ánh mắt tối lại, nhìn những người khác của Thủy Sam Uyển nói: “Các người thật to gan, dám bao vây Thủy Sam Uyển của tôi lại?”

“Xin lỗi, cậu hai, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc.”

“Cút!” Mặc Diệu Dương gằn một tiếng, mấy tay sai đó run như cầy sấy, vắt chân lên cổ mà chạy ra khỏi Thủy Sam Uyển.

Mẹ Dung vô cùng lo lắng nói: “Cậu hai, đều là chúng tôi thất trách, vô năng, không thể bảo vệ tốt mợ cả. Tối qua, sau khi mợ ấy bị mời đi, sau đó có người đến canh chừng Thủy Sam Uyển, không cho chúng tôi ra ngoài, cũng không để người bên ngoài vào. Cũng không biết mợ cả mợ ấy..."

“Cô ấy không sao rồi.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.

Ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo lại. Gương mặt đẹp trai của anh vẫn như, nhưng dù có như thế, vẫn có thể nhìn ra chút ít mệt mỏi trong đó.

Lẽ nào, anh lại cả đêm không có ngủ? Vì cô gái tên An Đình Đình đó sao?

Tiểu Nha si ngốc nhìn anh.

Mẹ Dung nghe vậy, mặt mày lộ ra sự vui mừng: “Thật sao? Vậy mợ cả khi nào trở về?”

“Mấy ngày nữa, cô ấy bây giờ cần phải nghỉ ngơi.” Mặc Diệu Dương nói.

Mặt mày của mẹ Dung bỗng biến sắc: “Mợ cả mợ ấy bị làm sao vậy?”

Mặc Diệu Dương không tiếp tục nói chuyện với bà nữa, mà ánh mắt thâm sâu nhìn sang Tiểu Nha.

Tiểu Nha bỗng chốc lo lắng trong lòng, nhưng vẫn cố chống đỡ, nở nụ cười: “Cậu hai.”

“Tiểu Nha, mấy ngày này cô vẫn không thể đi.” Mặc Diệu Dương nói. Biểu cảm trên mặt vẫn như bình thường, lãnh đạm, lạnh lùng.

“Dạ, tôi biết. Thủy Sam Uyển bây giờ cần người.” Tảng đá trong lòng của Tiểu Nha hạ xuống.



Bởi vì lo lắng, vừa rồi mới lộ ra dáng vẻ nhát gan, cô ta tưởng rằng, Mặc Diệu Dương nghe được chuyện gì liên quan đến cô ta, sợ cô ta sẽ bị định tội, không ngờ, anh không những không có trách mắng, còn để cô ta ở lại.

Trong lòng của Tiểu Nha đột nhiên thấy cảm động không phân rõ đông tây nam bắc.

Sau khi Mạnh Yến San xuống xe, bước vào nhà tổ của nhà họ Mặc, đi thẳng đến nhà chính của nhà họ Mặc.

Một tờ lệnh bắt giữ đặt ở trên bàn.

“Ông Mặc, đây là minh chứng có liên quan đến con trai của ông - Mặc Diệu Long chính thức bị bắt giữ, làm phiền ông xem qua, nếu như không có nghi ngờ gì khác, mời ông ký tên phía dưới.”

Mặc Chấn Ngôn lông mày nhíu lại, mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Yến San.

Quan Chi Thu giật lấy lệnh bắt giữ, xé nó thành từng mảnh vụn: “Các người đừng mơ hại con trai tôi, tôi nói cho các người biết, đừng tưởng tôi không biết mấy người cấu kết với nhau. Long chỉ là nghiện ma túy, chỉ cần ở trung tâm cai nghiện một thời gian, cai thuốc xong thì có thể ra ngoài. Cô đừng lấy mấy thứ này ra lừa chúng tôi, tôi sẽ không coi là thật.”

Mạnh Yến San khẽ cười, bộ quân phục khiến cô trở nên dũng mãnh hơn.

“Phu nhân, bà có thể còn chưa có biết. Con trai bà quả thực hút ma túy, có điều đồng thời, cậu ta còn cất giấu súng, buôn bán chất cấm, và có dính dáng đến tổ chức thần bí ở nước ngoài, bán cơ mật quốc gia, làm loạn đất nước chúng ta... Những tội danh này, mỗi một cái, đủ để dồn cậu ta vào chỗ chết rồi.”

Sắc mặt của Quan Chỉ Thu, tái nhợt đi từng trận.

Bà ta sợ hãi trợn mắt, lắc đầu, nói: “Không thể nào, không thể nào... Các người đang đổ oan cho nó, các người nhất định đang đổ oan cho nó.”

Nói xong, bà ta xông đến bên cạnh Mặc Chấn Ngôn, khóc lóc nói: “Anh Ngôn, tất cả chuyện này đều là tiểu súc sinh Mặc Diệu Dương này làm. Lòng dạ nó độc ác biết bao, nó đây là muốn ông tuyệt hậu!”

Sắc mặt của Mặc Chấn Ngôn cũng rất âm trầm, nhưng ông ta rốt cuộc là đàn ông, không có giống như Quan Chi Thu bị dọa sợ, càng không có hoảng loạn. Ông ta nhìn Mạnh Yến San, nhàn nhạt nói: “Cô Mạnh, trong tay cảnh sát các cô có chứng cứ không”

“Đương nhiên có.” Mạnh Yến San cười híp mắt nói: “Nếu như không có, tôi sao có thể đưa chứng minh này cho các người, để người giám hộ như ông bà ký tên chứ? Còn có, nếu như ông Mặc cảm thấy có gì sai, vậy thì ông có thể đi cùng tôi một chuyến, tận mắt nhìn thấy nhân chứng, và vật chứng.'


“Được! Đã định như vậy rồi, tôi sẽ đích thân đi tìm cục trưởng của thành phố G. Tôi ngược lại muốn xem xem, ông ấy định tội con trai của tôi thế nào.” Mắt của Mặc Chấn Ngôn hơi nheo lại, khóe môi mím thành một đường.


Quan Chi Thu lúc này cũng lau nước mắt, kéo cánh tay của Mặc Chấn Ngôn, làm nũng nói: “Anh Ngôn, em cũng đi, anh dẫn em đi cùng. Con trai của em... hu hu hu...”


Mặc Chấn Ngôn thấy bà ta lại khóc thì đau lòng an ủi, vội vàng gật đâu, nhất định sẽ dẫn bà ta đi cùng.


Mạnh Yến San lạnh lùng nhìn hết tất cả cảnh này, nhàn nhạt nói: “Hai vị cứ làm gì thì làm trước đi, tôi xin phép cáo từ trước.” Dứt lời, cô ta xoay người rời khỏi nhà chính, đi đến Thủy Sam Uyển.

Advertisement
';
Advertisement