“Đừng làm loạn nữa, em đi xem thử có chuyện gì.” An Đình Đình giãy dụa, vặn vẹo eo mình.
Người đàn ông vẫn không chịu buông ra, đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, sờ soạng lung tung.
“Diệu Dương...này anh...đừng làm loạn nữa.” An Đình Đình bị anh làm sắp không chịu nổi rồi.
“Có thể có chuyện gì chứ, ngoại trừ là đến nhà chính dùng bữa sáng mà thôi.” Thanh âm của Mặc Diệu Dương có mang theo
một sự lười biếng.
Cái gì? Đi nhà chính dùng bữa sáng? Không lẽ mình cũng phải đi sao? Vậy há không phải là phải chạm mặt với Cốc Nhược Lâm rồi ư.
An Đình Đình nghĩ đến đây, trong lòng dấy lên một trận căng thẳng.
Nhưng mà, điều kỳ lạ là, đã mấy ngày rồi, sao hôm nay mới thông báo cô đi qua đó chứ?
“Đừng sợ, anh sẽ đi cùng em.” Mặc Diệu Dương ngoạm một cái lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Lên xe môi trường, suốt đường đi Mặc Diệu Dương đều nắm chặt lấy tay của cô. An Đình Đình muốn rút tay về cũng không
được.
Chiếc xe ngừng lại ở cửa nhà chính, An Đình Đình nhìn vào bên trong một cái.
Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng chột dạ. Nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cô mới là chính thê đăng ký kết
hôn với Diệu Dương, tại sao cô lại có cảm giác chột dạ chứ?
Người đàn ông như cảm nhận được sự lúng túng của cô, bàn tay lớn năm lấy bàn tay nhỏ của cô, năm ngón tay siết lại, lồng
chặt 10 ngón tay với cô. An Đình Đình sững sờ, nghi hoặc mà nhìn anh một cái.
Khoé miệng Mặc Diệu Dương cong lên, nhẹ giọng nói: “Đi vào thôi.”
Hai người cứ như vậy mà kê vai nhau, 10 ngón tay đan vào nhau mà đi vào sảnh ăn của nhà chính.
Tất cả người bên trong, sau khi nhìn thấy cảnh này đều vô cùng chấn kinh.
Có người trực tiếp lộ ra biểu cảm kinh ngạc, có người thì mang theo thân sắc chế giễu, có người thì trong lòng hứng chịu đả
kích lớn, nhưng bề ngoài lại giả vờ khoan dung độ lượng.
Người này, chính là Cốc Nhược Lâm.
Cô ta nhìn thấy Mặc Diệu Dương đi vào, thì vội vàng đứng dậy đi tới, mỉm cười nói: “Diệu Dương, sao bây giờ anh mới đến?
Đang đợi hai người đó."
Trong lòng An Đình Đình thịch một cái, cô ta nói hai người, cũng chính là nói cô ta đã sớm biết cô cũng sẽ đến rồi. Cô không
khỏi tò mò mà nhìn cô ta một cái, đây thật sự là một mỹ nữ hiếm có trên đời.
Làn da trắng ngần và vẻ ngoài xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng ngời, thu thuỷ xuân tình, chắc hẳn là chỉ bộ dạng này.
An Đình Đình không tin, khi cô ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình thích đan lồng ngón tay với một người phụ nữ khác, mà còn có thể cười được tự nhiên và hào phóng như vậy.
Không biết cô ta suy nghĩ thế nào nữa, nhưng nếu đổi lại là bản thân cô, cô chắc chắn không thể độ lượng, còn mỉm cười như hoa mà nói chuyện với mình như vậy được.
“Đình Đình, qua đây ngồi đi.” Sự hào phóng mà Cốc Nhược Lâm biểu hiện ra, khiến cho bầu không khí lúng túng ở hiện trường dịu đi không ít.
An Đình Đình nhìn Mặc Diệu Dương một cái, anh thì dắt lấy cô, đưa cô đến chiếc ghế đầu tiên bên dưới vị trí của Mặc Viên
Bằng. Khi An Đình Đình chuẩn bị ngồi xuống, thì nghe thấy thanh âm kỳ cục của Lý Tú Liên. “Này, Đình Đình à, chỗ đó Nhược Lâm mới ngồi hồi nãy, hay là cháu đổi chỗ đi.”
An Đình Đình ngước mắt lên, nhìn về phía bà ta. Phát hiện trong đôi con ngươi của người phụ nữ này, tuy có ý cười, nhưng
không xuất phát từ nội tâm.
Nhưng Mặc Diệu Dương lại giống như là không nghe thấy, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai An Đình Đình, để cô ngồi xuống. Sau đó, bản thân mình thì kéo ghế ở bên cạnh ra thoải mái ngồi xuống, còn nói.
“Đình Đình là mợ hai nhà họ Mặc, chỉ cần trong nhà không có mợ cả, thì ngoại trừ ông nội ra, thân phận của cô ấy là lớn nhất.
Cái vị trí này, ngoại trừ mợ hai ra, không ai ngồi được.”
Lý Tú Liên vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đổi giọng nói: “Ai yo, Diệu Dương à, xem cháu nói kìa,
nghiêm túc quá vậy. Thím chỉ là muốn nói Nhược Lâm hồi nãy đã ngồi ở đó qua, nói không chừng đũa đó cũng đã đụng qua rồi. Đình Đình lại ngôi xuống, há không phải là có chút mất vệ sinh sao?”
Mặc Diệu Dương khẽ nhướng mày lên, nói: “Người đâu, thay một bộ dụng cụ ăn sạch sẽ đến đây.”
Tận mắt nhìn thấy lời lẽ đanh thép của Mặc Diệu Dương và Lý Tú Liên xong, Cốc Nhược Lâm vẫn còn có thể duy trì bộ dạng độ lượng của mình, cô ta đi đến ngồi xuống ở một bên khác của Mặc Diệu Dương, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, thím ba, cháu ngồi ở đâu cũng như nhau hết, không cần phân chia rõ ràng như vậy.”
“Tôi nói a, nhà họ Cốc này dù sao cũng là hào môn vọng tộc, Nhược Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật đúng là đáng quý.” Hà Diễm Kinh cũng thức thời mà chen miệng một câu.
“Đây chính là giáo dưỡng, chỉ gia tộc lớn mới có.”
An Đình Đình lắng lặng nghe bọn họ tán gẫu tôi một câu bà một câu. Tuy bề ngoài đều là khen Cốc Nhược Lâm, thực ra cũng có một ý khác là hạ thấp bản thân cô.
Lúc này, nha đầu Tuyết đột nhiên xông tới. Cô bé chạy đến trước mặt Cốc Nhược Lâm, nói: “Chị gái xinh đẹp ơi, em muốn ăn đồ ăn trước mặt chị, có thể giúp em gắp một chút không?”
“Con nhỏ chết tiệt này, không có quy tắc gì hết, mau ngồi về chỗ đi.” Lý Tú Liên tức giận mắng.
Cốc Nhược Lâm cười nói: “Không sao đâu thím ba. Tuyết Nhi, em muốn ăn món nào?”
Thực ra Cốc Nhược Lâm đã sớm muốn nịnh hót cô con gái nhỏ duy nhất của nhà họ Mặc này rồi, chỉ đáng tiếc cô bé này quá tinh quái, cô ta căn bản không thể đoán ra được cô bé rốt cuộc đứng về phía nào.
Trước mắt đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ a. Cô ta dùng đũa chung gắp một món ăn vào trong chén của Mặc Diệu Tuyết, nói: “Em mau thử xem, món chị gắp giúp em có ngon không?”
Mặc Diệu Tuyết nghiêm túc ăn, mới bắt đầu, vẻ mặt cô bé lộ ra sự hoan hỉ.
Cốc Nhược Lâm mở to mắt mà nhìn, hy vọng cô bé có thể nói ra lời hay ý đẹp. Kết quả, con bé Tuyết này đột nhiên cau mày,
nói: “Ưm...đồ ăn mà chị gắp, tuy rất ngon, nhưng không phải là mùi vị em thích. Chị dâu nhà em mới là người hiểu rõ em nhất, biết em thích ăn cái gì, mùi vị gì. Chị dâu nhà em mới là người huệ chất lan tâm, băng tuyết thông minh a.”
“..." Sắc mặt Cốc Nhược Lâm lập tức thay đổi.
Cô bé Tuyết này lại không cảm thấy chút mắc cỡ nào, nháy mắt với An Đình Đình một cái, rồi tí ta tí tửng chạy về vị trí của
mình.
Trong bữa ăn sáng thường ngày, hầu như không ai dám nói chuyện. Nhưng hôm nay cô bé Tuyết này lại dám làm loạn như vậy, vậy mà Mặc Viên Bằng cũng không có nói gì. Cho nên có thể nhìn ra, trên dưới nhà họ Mặc vẫn vô cùng sủng ái cô bé Mặc Diệu Tuyết này.
Nhưng dù được sủng ái, vẫn khiến Lý Tú Liên giật bắn mình một phen.
Đợi đến khi cô bé ngồi xuống bên cạnh mình, bà ta cau mày, vươn tay hung dữ mà chọt vào đâu Mặc Diệu Tuyết một cái, thấp giọng quở trách: “Ông nội ngồi ở bên đó, con bé chết tiệt này cũng thật là to gan, không có quy tắc gì hết!”