Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Thông thường mà nói, người bình thường ít nói đều là người chủ trì đại cục.

Cũng giống như Mặc Viên Bằng lúc này, ông giơ tay lên, xua tay một cái, sau đó nói: “Kiến Bân à, cháu trai của tôi tính cách cô độc kiêu ngạo, tính khí nóng nảy, hễ có hơi không thuận tâm là lại nổi nóng. Người trẻ tuổi mà, cậu đừng so đo với nó. Còn về chuyện mà cậu nói, tôi cảm thấy rất cần thiết.

Giả sử như là con gái nhà họ Mặc gặp phải chuyện như vậy, tôi chắc chắn cũng sẽ không nhân nhượng. Đây không chỉ là sự uỷ khuất của con gái, đây là điều khiến toàn gia tộc cũng phải tủi hổ.”

Lời nói của Mặc Viên Bằng lập tức khiến cho Cốc Kiến Bân đang xúc động mạnh lại hoà dịu lại. Ông ta gật đầu liên tục, tỏ ý vô cùng tán thành.

“Cho nên, tôi mới nói, tái tổ chức hôn lễ thật sự rất quan trọng!”

Mặc Viên Bằng cũng gật đầu nói: “Không sai, thật sự rất quan trọng, cũng rất cần thiết. Tuy nhiên, Kiến Bân à, chuyện này còn phải tính kế lâu dài.”

Nghe vậy, Cốc Kiến Bân giống như là biết ông có hàm ý, liền tiếp lời nói: “Có phải bởi vì người phụ nữ sống ở Thuỷ Sam Uyển không? Ông cụ, tôi nghe nói, người phụ nữ đó không quyền không thế, ngay cả xuất thân bối cảnh gia tộc cũng không có. Hơn nữa, hình như cô ta trước đây có quan hệ không rõ ràng với Mặc Diệu Phong, lúc này lại với Mặc Diệu Dương…tôi rất nghi ngờ động cơ ở lại đây của cô ta!”


Nếu như nói trước đó tức giận chỉ là dụ Cốc Kiến Bân xuống mương, thì lần này, Mặc Diệu Dương đã thực sự tức giận. Anh vừa định lên tiếng quở trách, nhưng lại sơ ý nhận được ánh mắt của Mặc Viên Bằng.

Cốc Kiến Bân không có để ý đến điều này, vẫn tự mình nói: “Cho tôi hỏi, một người phụ nữ như vậy sao có thể xứng đáng làm mợ chủ nhà họ Mặc được? Nhiều nhất cũng chỉ là một vợ lẽ mà thôi. Nhược Lâm nhà chúng tôi thì khác, xinh đẹp, dịu dàng, độ lượng, quan trọng là sinh ra ở nhà họ Cốc.

Nhà họ Cốc tuy không đại phú đại quý bằng nhà họ Mặc, nhưng ở thành phố G cũng là gia tộc có máu mặt. So với người phụ nữ đó, thật sự là có thể hất cô ta đi đến mười vạn tám ngàn dặm đó a.

Tôi cũng đã suy nghĩ qua, Diệu Dương và người phụ nữ đó cũng có chút tình nghĩa. Tôi làm sao có thể không màng đến cảm xúc của vãn bối chứ? Theo tôi thấy, như vầy đi, chọn một ngày tốt, làm hôn sự của Nhược Lâm và Diệu Dương, nhất định phải làm hoành tráng. Như vậy mới có thể chặn miệng mấy người nói nhăng nói cuội được.”

Cốc Kiến Bân nói đến đây, đặc biệt ngừng lại một cái. Ông ta len lén liếc nhìn Mặc Viên Bằng một cái. Phát hiện, trên mặt của ông vẫn mang bộ dạng mỉm cười, không có chút tức giận nào.

Thế là, ông ta tiếp tục nói: “Nhà họ Cốc chúng tôi, dù sao cũng không phải gia tộc nhỏ. Để người ta biết nó làm tiểu thiếp ở nhà họ Mặc, nói ra ngoài thì đúng thật là sỉ nhục! Cho nên, tôi hy vọng, ông cụ có thể đích thân chọn ngày, phù chính thân phận của con gái tôi ở nhà họ Mặc.

Còn về người phụ nữ đó, nếu như khóc lóc làm loạn thì có thể cho cô ta một số tiền tài là được rồi, nếu như còn không hài lòng thì để cô ta đi đi.”

Khuôn mặt Mặc Diệu Dương lạnh lẽo, yên lặng nghe Cốc Kiến Bân nói năng xằng bậy. Cho dù anh biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong đôi con ngươi sâu thẳm của anh, đã phát ra sự hung tợn sát ý.



Cốc Kiến Bân nói xong, liền nhìn về phía Mặc Viên Bằng.

Lúc này, trong căn phòng chìm vào yên lặng.

Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, từ từ ấp ủ ở nơi góc tối.

Cốc Kiến Lâm lúc này mở miệng nói: “Ông cụ Mặc, tôi nghĩ chắc không phải chỉ có tôi tò mò đâu, chắc là người có thể nhớ đến Uy Vũ Đường ở cả thành phố G đều…”

“Kiến Bân à, lời cậu nói rất có lý.” Ông cụ Mặc không đợi Cốc Kiến Lâm nói xong thì đã mở miệng rồi, thanh âm rất nhạt, rất nhẹ nhàng.

“Tôi nhìn Tiểu Lâm Nhi lớn lên, nha đầu này từ nhỏ đã có tình cảm với Diệu Dương, mà Diệu Dương cũng có ý với nó. Cho nên không thể để Tiểu Lâm Nhi chịu sự uỷ khuất này được.”

Hai anh em nhà họ Cốc nghe vậy thì nhìn nhau một cái, đều hiểu lòng nhau.

Mặc Viên Bằng chậm rãi nói: “Tuy nhiên, gần đây nhà họ Mặc không ngừng xảy ra chuyện lớn, trước đó Quan Chi Thu và Mặc Diệu Long lần lượt lìa đời, thực sự không tiện có hỷ sự. Hay là như vầy đi, qua một khoảng thời gian nữa, đợi chuyện này từ từ trôi qua rồi, tôi mới bắt đầu sắp xếp hôn lễ của Tiểu Lâm Nhi và Diệu Dương, không biết Kiến Bân cậu thấy thế nào?”

Lời của ông cụ Mặc chắn chắn là đang cho Cốc Kiến Bân uống định tâm đan. Sớm biết chuyện Uy Vũ Đường này có tác dụng như vậy, ông ta hà tất gì phải tốn nhiều tâm tư và tinh lực như vậy chứ.

Ông ta liên tục gật đầu, liên tục nói được được được, sắc mặt trông có vẻ rất xuân phong đắc ý, hớn hở vô hạn.

Sau một hồi trò chuyện, hai người nhà họ Cốc rời khỏi nhà tổ họ Mặc.

Mặc Diệu Dương lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định châm lên, lại ngừng lại.

Mặc Viên Bằng cười híp mắt nói: “Hút đi, không sao đâu.”

Mặc Diệu Dương nghe vậy, lúc này mới châm điếu thuốc.



Mặc Viên Bằng nói: “Mục đích của người nhà họ Cốc quá đỗi rõ ràng. Tự cho rằng lấy Uy Vũ Đường ra làm thóp, thì có thể thao túng nhà họ Mặc.”

Mặc Diệu Dương cười lạnh: “Cháu đang điều tra chuyện này, không lâu nữa, người nhà họ Cốc sẽ hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc!” Đặc biệt là những lời mà Cốc Kiến Bân nói về An Đình Đình lúc nãy, anh hận không thể giết chết ông ta tại chỗ.

“Không gấp, cứ từ từ. Cứ để nhà họ Cốc cho rằng, chúng ta rất sợ chuyện Uy Vũ Đường này, mới có thể tranh thủ cho chúng ta nhiều thời gian hơn để điều tra chuyện này.”

“Ừm.” Mặc Diệu Dương gật gật đầu.

Hai người Cốc Kiến Bân và Cốc Nhược Lâm ngồi trên xe sinh thái của nhà họ Mặc, từ từ đi về phía cửa lớn.

Suốt đường đi Cốc Kiến Bân đều cười không ngớt: “Kiến Lâm à, chuyện này cũng may có em giúp đỡ.”

Cốc Kiến Lâm nói: “Anh là anh cả của em, chúng ta vốn là người một nhà, nói cảm ơn há không phải là quá xa cách rồi sao.”

Cốc Kiến Bân cười, nói: “Em yên tâm, đợi Tiểu Lâm Nhi ngồi lên vị trí chủ mẫu nhà họ Mặc, anh nhất định sẽ không quên công của em đâu.”

Cốc Kiến Lâm cười cười không nói gì, hai người đã có khế ước ngầm cho chuyện này.

Đám vệ sĩ canh giữ Thuỷ Sam Uyển cuối cùng cũng cho phép An Đình Đình ra ngoài đi dạo dưới sự đồng ý của Mặc Diệu Dương. Nhưng vẫn không được phép rời khỏi cửa lớn nhà tổ họ Mặc.

An Đình Đình ở một mình buồn chán cực kỳ, tâm trạng cứ bồn chồn, bữa trưa cũng không ăn được mấy miếng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Mặc Diệu Dương và một nhà của Cốc Nhược Lâm cùng ăn cơm ở Ngô Đồng Uyển, tâm trạng càng khó chịu đến phát hoảng.


Một mình cô đi ra khỏi Thuỷ Sam Uyển dạo bộ.


Xa xa, nhìn thấy một chiếc xe sinh thái lái đến từ phía đối diện. Một trong hai người đàn ông ngồi trên xe hình như có chút quen mặt, cũng không biết là đã nhìn thấy ở đâu rồi nữa.


An Đình Đình vốn không muốn tiếp xúc với ai, thế là đổi một hướng đi khác.


Cốc Kiến Bân cũng nhìn thấy cô, ở trên hôn lễ, ông ta có nhìn thấy người phụ nữ này, quả thực rất đẹp, là loại xinh đẹp câu dẫn hồn phách người khác. Lúc này, nhìn thấy cô đi vòng qua, ông ta nói với tài xế: “Làm ơn đuổi theo người phụ nữ đó.”

Advertisement
';
Advertisement