Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương nhíu mày, tâm trạng hơi không vui.

Anh nhìn Quý Đình Kiêu ngạc nhiên, một lúc sau, đôi môi mỏng mới khẽ mở: “Nếu cậu xảy ra chuyện, cậu bảo tôi phải làm sao đây?”

Mặc dù Tiêu Quân không lên tiếng, nhưng cũng đang nhìn anh ta.

Trên khuôn mặt điển trai mang nét đẹp nữ tính của Quý Đình Kiêu lộ ra vẻ nắm chắc, khẽ nói: “Tôi sẽ không xảy ra chuyện!”

Tiêu Quân thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn nhíu mày.

Mặc Diêu Dương vẫn không nói gì, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, một lúc sau anh mới nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”

“Không được!”

Giờ đến lượt Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân cùng thốt lên.


Tiêu Quân nói: “Nếu cậu ra sân bay, vậy nhà tổ thì sao?”

Quý Đình Kiêu cũng có ý này, nhưng chưa kịp nói ra.

“Hai cậu cứ yên tâm, tôi sẽ phái thêm người tới canh gác xung quanh nhà tổ, rồi gọi thêm Yến San tới đây nữa, sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Mặc Diệu Dương phân tích.

“Dù gì Yến San cũng là con gái, cậu không được đặt quá nhiều hy vọng vào cô ấy. Ngộ nhỡ...” Tiêu Quân sốt ruột nói: “Ngộ nhỡ Đình Đình gặp phải bất trắc, cậu sẽ hối hận cả đời!”

Mặc Diệu Dương híp mắt lại, trong lòng hơi suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn quyết định đi cùng Quý Đình Kiêu ra sân bay.

“Hai cậu đừng nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Mặc dù giọng nói Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng, nhưng lại toát ra vẻ kiên định không thể chen vào được.

Hai người thấy thế thì không tiện nói gì nữa, nhưng tâm trạng vẫn hơi tức giận.

Mặc Diệu Dương liếc nhìn hai người rồi lạnh nhạt nói: “Với tôi mà nói, tất nhiên cô ấy rất quan trọng, nhưng so với tình cảm anh em, tôi càng xem trọng vế sau hơn.”

“Ha!” Tiêu Quân phát ra tiếng cười chế nhạo: “Nếu lần này An Đình Đình xảy ra chuyện, cậu sẽ làm thế nào?”

“Tất nhiên tôi sẽ áy náy!” Mặc Diệu Dương bật thốt: “Nhưng Đình Kiêu là anh em với tôi, cậu ấy đã vào sinh ra tử với tôi nhiều năm như vậy, sao tôi có thể vì một người con gái mà để một mình cậu ấy đi vào chỗ nguy hiểm, nếu đổi chuyện này thành các cậu, các cậu cũng sẽ làm thế thôi. Nếu lần này thật sự xảy ra chuyện, xem như Mặc Diệu Dương tôi có lỗi với cô ấy.”

Tiêu Quân thật sự không thể ngồi yên được nữa, anh đứng dậy, giọng nói cũng lớn hơn trước một chút: “Mặc Diệu Dương, cậu có ý gì?”



“Ý trong lời nói!” Mặc Diệu Dương cũng không tức giận.

“Nhưng cô ấy vô tội.”

“Có rất nhiều người vô tội chứ không phải một mình cô ấy.” Mặc Diệu Dương đặt tách cà phê trong tay qua một bên.

“...” Tiêu Quân không còn gì để nói.

Không chỉ có mình An Đình Đình là người vô tội ư? Trước đây, khi Quan Chi Thu âm mưu thôn tính nhà họ Mặc, thật sự có rất rất nhiều người vô duyên vô cớ mất mạng.

Trong mấy người này còn có trẻ con vừa mới sinh ra còn nằm trong tả lót, họ không thù không oán, nhưng lại chết thảm trong cuộc âm mưu này. Chẳng phải bọn họ càng oan ức hơn à?

Nhưng bọn họ khác với cô.

Tiêu Quân không hề quen biết họ, nên lúc nghe tin dữ của họ, cùng lắm anh chỉ thở dài ra tiếng. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cô, cả đời này anh sẽ sống trong áy náy và bất an.

“Không được!” Tiêu Quân kiên định nói: “Diệu Dương, nếu cậu không thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho cô ấy, vậy thì tôi sẽ tuyên bố rút lui, kể từ giây phút này, tôi sẽ rút lui mãi mãi! Sau này kế hoạch của các cậu sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

Vừa dứt lời, hai người còn lại đều kinh ngạc.

“Tiêu Quân, cậu điên rồi!” Quý Đình Kiêu tức giận quát một câu.

“Tôi không điên!” Tiêu Quân lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi đã nói ra những lời này rồi, sau này cậu có làm thế nào thì đó cũng là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi.”

Mặc Diệu Dương cụp mắt, cảm xúc trong đáy mắt đều bị lông mi dài che phủ.

Sau đó anh mới ngước mắt lên nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.”

Vừa dứt lời, lại đến lượt Tiêu Quân kinh ngạc. Trong lúc hoảng hốt, anh gần như nhận ra rằng, mình bị cậu ấy lừa một vố rồi.

Anh ngước mắt lên, giờ mới nhìn thấy Quý Đình Kiêu đang nhìn mình với ánh mắt sâu xa...

Sau khi bàn bạc xong xuôi mọi chuyện, Mặc Diệu Dương đi tới Ngô Đồng Uyển, Cốc Kiến Bân đang ở đó, nên anh đành phải tới đó ứng phó một lát. Còn Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu thì rời khỏi nhà họ Mặc, ai cũng đi chuẩn bị kế hoạch cho riêng mình.

Trong xe, Tiêu Quân đang lái xe, còn Quý Đình Kiêu thì nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế sau.



“Có phải lúc nãy tôi đã nói sai gì không?” Tiêu Quân vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc ánh mắt cuối cùng khi Quý Đình Kiêu nhìn mình là có ý gì.

“Không, cậu không sai.” Quý Đình Kiêu khẽ mím môi mỏng.

“Tôi vốn không nói sai.” Tiêu Quân vẫn hơi tức giận.

“Ha ha... Cậu không nói sai, nhưng cái sai duy nhất của cậu là... Cậu quá quan tâm người phụ nữa của Mặc Diệu Dương!” Quý Đình Kiêu khẽ hất cằm lên.

“...” Tiêu Quân như bị người khác nói trúng tim đen, trên mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

“Tiêu Quân, để tôi nhắc nhở cậu một chút, nếu cậu không muốn tình nghĩa anh em mười mấy năm qua của chúng ta biến thành dấu chấm hết, thì tốt nhất cậu đừng quan tâm người phụ nữ kia quá mức.”

Đây là lời khuyên mà Quý Đình Kiêu đưa ra.

Tiêu Quân nhíu mày, ép mình phải tập trung sự chú ý vào việc lái xe.

Mấy ngày nay, anh cũng không biết mình bị gì nữa. Trong đầu anh luôn có hai bóng dáng không ngừng đan xen xuất hiện, anh không biết mình nên bỏ mặc ai, càng không biết mình có nên tiếp tục không.

Cho đến hôm nay, lúc nhìn thấy An Đình Đình trong nhà tổ nhà họ Mặc lần nữa, anh có thể cảm nhận được giữa cô và Mặc Diệu Dương đã xảy ra chuyện không vui, lúc đó anh rất nóng lòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị vướng ở đó có quá nhiều người, nên anh chưa có cơ hội mở miệng.

Đến khi Mặc Diệu Dương tới rồi bảo mình cô ở lại nhà chính nhà họ Mặc, tâm trạng lo lắng của anh mới nói với anh rằng, người anh quan tâm vẫn là cô, chưa bao giờ thay đổi...

Mặc Diệu Dương dùng bữa trưa ở Ngô Đồng Uyển, nhà tổ nhà họ Mặc có rất nhiều rượu ngon lâu năm, Cốc Kiến Bân lại là người mê uống rượu ngon, vừa uống vào mấy ly đã bắt đầu nói nhiều.

Ông ta vỗ vai Mặc Diệu Dương, rồi nói với giọng bề trên: “Diệu Dương à, rất tốt, từ nhỏ, bác đã rất yêu quý cháu rồi.”

Mặc dù Mặc Diệu Dương không thường xuyên uống rượu, nhưng tửu lượng vẫn khá tốt, cộng thêm chuyện anh là người có tinh thần và ý thức rất cảnh giác, trong bất kỳ tình huống nào, đầu óc và tư tưởng anh vẫn luôn duy trì trong trạng thái tỉnh táo.

Anh gật đầu, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ cong lên.


Nhưng Cốc Kiến Bân thì khác, cả người ông ta đều toát ra sự sảng khoái của tiểu nhân đắc chí, cười to ha ha, rồi chỉ tay vào Mặc Diệu Dương nói: “Cháu xem, có phải cháu lại không tin lời ông già này nói? Nếu không phải bác yêu quý cháu, sao bác lại giao con gái bảo bối của bác cho cháu chứ, đúng không?”


Cốc Nhược Lâm đang ngồi ăn ở phía đối diện, cũng liếc nhìn Mặc Diệu Dương với ánh mắt long lanh, mặt cũng hơi đỏ lên.


Mặc Diệu Dương chỉ cười chứ không nói gì.


“Ha ha ha, Diệu Dương à, cháu đó.” Cốc Kiến Bân cười đến đỏ mặt nói: “Hai đứa đã ở bên nhau lâu như vậy, bác cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn hai đứa bàn bạc với nhau, rồi sinh cho bác một đứa cháu ngoại để bế bồng là bác mãn nguyện rồi. Bác nghĩ, chắc chắn ông cụ Mặc cũng rất muốn bế chắt trai đúng không? Ha ha...”

Advertisement
';
Advertisement