Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Trong lòng hỗn loạn tê dại, đau đến nỗi máu chảy thành sông, nhưng mà An Đình Đình vẫn cắn chặt răng, làm cho biểu cảm của mình trông tự nhiên, cũng rất kiêu ngạo.

Mà Cốc Nhược Lâm thì lại nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì trên gương mặt của cô.

Từ đầu đến cuối, cô ta đều không tin An Đình Đình thật sự có thể lạnh nhạt và tự nhiên như thế, Cốc Nhược Lâm càng tin chắc chắn trong lòng của cô thật ra đang đau đến tận xương.

Cô ta nhất định phải làm cho An Đình Đình bộc lộ ra bên ngoài, cô ta cũng đã chịu đựng đủ dáng vẻ không có chuyện gì là quan trọng của cô. Cô ta muốn nhìn thấy cô đau khổ, thất vọng, vẻ mặt đau đớn, từ chuyện đó mới có thể chứng minh được ai mới là người thắng thật sự, ai mới là người thua.

Nhưng mà cô ta lại thất vọng một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy khóe miệng của An Đình Đình hơi cong lên, chỉ nhìn thấy trong đôi mắt long lanh của cô chứa đựng nụ cười mỉa mai.

“Diệu Dương là cậu hai nhà họ Mặc, thân phận tôn quý, nhiều tiền lại phong độ, đương nhiên là bên cạnh không thiếu phụ nữ theo đuổi, sao anh ấy có thể thủ thân như ngọc vì một người phụ nữ được? Phụ nữ xảy ra quan hệ với với anh ấy nhiều lắm, mà cô chẳng qua chỉ là một người trong đó mà thôi, đừng quá đề cao bản thân.”

An Đình Đình nói, cười khẽ một tiếng, thậm chí còn mang theo dáng vẻ tự hào: “Đàn ông mà, đều là như thế này thôi, thích có nhiều phụ nữ, nhưng mà chờ đến lúc anh ấy chơi chán rồi thì sẽ về nhà, trở lại bên cạnh của tôi. Về phần những người phụ nữ kia cũng giống như cô, chơi đùa coi như xong đi, sao có thể coi là thật được chứ.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Cốc Nhược Lâm lập tức thay đổi.


“An Đình Đình cô...” Cô ta lập tức cứng họng, cũng không biết nói cái gì mới có thể thắng được một vố.

An Đình Đình vẫn bộ dạng thong dong tự tại đó, bình chân như vại, cười một tiếng với cô ta rồi quay người nhẹ nhàng lướt đi.

Cốc Nhược Lâm ngậm một cục tức ở trong cổ họng...

Đi ra khỏi phòng bệnh, tất cả biểu cảm lạnh nhạt và tự nhiên trên gương mặt của An Đình Đình liền sụp đổ không còn gì cả.

Trận chiến với Cốc Nhược Lâm vừa rồi cũng chỉ là một trận chiến tâm lý, liều mạng xem ai ngậm miệng trước.

Dù sao việc cũng đã đến nước này rồi, An Đình Đình cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục chống đỡ.

Cô biết lúc này cô chủ động đưa ra lời ly hôn thì chắc chắn Mặc Diệu Dương sẽ không thể nào đồng ý, cô cũng biết rất rõ trong lòng Mặc Diệu Dương có cô, nhưng đồng thời cũng có Cốc Nhược Lâm.

Cô tuyệt đối không thể chấp nhận được tình yêu như thế này.

Cả đời chỉ yêu một người, đây mới chính là tình yêu mà cô hướng tới.

Nếu như không phải, cho dù có yêu cô đến bao nhiều thì cô cũng sẽ buông tay.

Chỉ có điều lần buông tay này nhất định phải có tôn nghiêm.



Trở lại Thủy Sam Uyển, An Đình Đình cũng không muốn ăn cơm, đi thẳng vào trong phòng của Mặc Diệu Phong.

Đẩy cửa ra, bất ngờ phát hiện ở trong có thêm một bóng người.

An Đình Đình nhìn Mặc Diệu Dương, ánh mắt của hai người nhanh chóng chạm vào nhau, An Đình Đình nhanh chóng né tránh, đi đến bên cạnh của Mặc Diệu Phong kiểm tra tình trạng vệ sinh của anh ấy một chút.

Mặc dù là không nhìn anh, nhưng mà cô có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người của cô. Cô nhẹ nhàng hô hấp, tự cổ vũ mình, không cho phép cảm xúc lộ ra ngoài, không thể để cho anh có cơ hội lợi dụng được.

Có điều gì đó không đúng! Không phải là bây giờ anh nên đi mua cơm trưa cho Cốc Nhược Lâm sao, sao anh lại ngồi ở trong nhà, chẳng lẽ là đã mua xong đưa đến đó rồi?

Cũng không đúng, lúc mình đi ra đó, thời gian để đến đây cũng đã nhanh nhất rồi, nếu như Mặc Diệu Dương thật sự muốn mang thức ăn đến đó rồi lại trở về, không thể nào nhanh như vậy được.

Chẳng lẽ... Cốc Nhược Lâm đang nói dối?

Haha, nói dối thì có thể như thế nào được? Buổi tối ngày hôm qua cô đã tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở trên ghế sofa trong Ngô Đồng Uyển...

“Em đã ăn cơm chưa?” Mặc Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ.

Sau khi An Đình Đình kiểm tra xong thì lạnh nhạt nói một câu: “Không đói bụng.” Sau đó đi thẳng ra cửa.

Bước chân của người đàn ông rất dài, bước hai ba bước liền chặn đường đi của cô.

An Đình Đình đã bị chặn đường đi, trong lòng tức giận, nhưng mà lại không nói câu nào.

Ánh mắt của người đàn ông buông xuống, cẩn thận nhìn chăm chú lên gương mặt này, mở miệng nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm gì ư?”

An Đình Đình quay đầu lại, hít sâu một hơi: “Không có!”

“Được.” Người đàn ông nói.

“Không còn việc gì nữa đúng không? Vậy em đi ra ngoài trước đây.” An Đình Đình không biết là mình làm như thế nào mà giọng nói lại có thể bình tĩnh không lộ ra cảm xúc như vậy được.

Nhưng mà cô biết hô hấp của cô không đều đặn.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, trái tim lại run lên.

“Lần sau, lúc anh đến đây thăm anh cả, anh không hi vọng nhìn thấy em ở đây.”



Cả người An Đình Đình như bị đánh một gậy.

Rốt cuộc sắc mặt bình thản của cô cũng đã có phản ứng, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng người giống như mang theo vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm vào anh.

Có vấn đề ở đâu đó ư? Rõ ràng là tối ngày hôm qua lúc anh đi, anh còn nói với cô một câu “rất nhanh sẽ trở về”, chẳng lẽ cũng chỉ là do anh nói qua loa? Trong vòng một đêm lại thay đổi hết toàn bộ.

“Bởi vì anh không muốn nhìn thấy gương mặt khóc tang thương này của em, còn nữa!” Giọng nói của Mặc Diệu Dương lạnh giống như mùa đông khắc nghiệt: “Hi vọng em cố gắng ít đi qua Ngô Đồng Uyển, tốt nhất là đừng đi, anh không hi vọng bởi vì em mà làm phiền Nhược Lâm nghỉ ngơi.”

Quả thật An Đình Đình không thể tin vào tai của mình được nữa!

Cô trừng đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng và vô tình của người đàn ông, có một tia may mắn trong lòng, hi vọng có thể nhìn thấy được chút dấu vết gì từ trên gương mặt đó.

Trên gương mặt của anh không có sự khó xử, không có không nỡ, không có... cái gì cũng không có, một biểu cảm cũng không có.

Có chăng cũng chỉ là lạnh lùng, ghét bỏ và lạ lẫm...

Mặc Diệu Dương lạnh lùng thu tầm mắt lại, quay người đi xuống lầu.

Cả người An Đình Đình hóa đá tại chỗ, cô càng thêm hi vọng lúc nãy là do ánh mắt của mình đã xảy ra vấn đề, là lỗ tai của mình đã xuất hiện ảo giác.

Nhất định không phải là do chính miệng Mặc Diệu Dương nói ra.

Nhưng mà tại sao lòng của cô lại đau đớn trông thật như thế...

An Đình Đình giữ chặt tay nắm cửa, hít thở sâu, cảm giác như tất cả dưỡng khí của mình đều bị những lời nói kia của Mặc Diệu Dương rút đi hết sạch.

Cô thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt tức thì, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Hai chân không biết bị cái gì, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi nữa, cô dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Đầu óc quay cuồng, choáng váng hoa mắt, cô định mở miệng ra muốn gọi mẹ Dung tới, nhưng mà giống như cuống họng bị người khác bóp lấy, có làm như thế nào cũng không kêu thành tiếng.


Cuối cùng cô ngất xỉu trên mặt đất, hoàn toàn mất ý thức.


Lúc mà An Đình Đình ngã xuống, Mặc Diệu Phong nằm trên giường ở trong phòng, ngón tay thon dài lại run lên một cái.


An Đình Đình được mẹ Dung phát hiện, bà nhìn thấy An Đình Đình ngã trên mặt đất thì bị dọa đến nỗi hô to cứu mạng, người giúp việc ở dưới lầu nghe thấy thì chạy đến ba chân bốn cẳng mang An Đình Đình ra khỏi Thủy Sam Uyển, đi vào phòng chăm sóc và chữa bệnh trong nhà tổ.


Mặc Diệu Phong ngủ ở trên giường bệnh, lông mày nhăn chặt lại...

Advertisement
';
Advertisement