Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

An Đình Đình nói: “Trừ khi anh chết đi! Tôi mới tha thứ cho anh!”

Cô không thể nào quên được sự lạnh lẽo vô tình của anh, càng không thể quên đi đứa con của bọn họ cứ thế mà rời xa thế giới này. Đó là một sinh mệnh nhỏ vô tội, vô duyên vô cớ bị giết hại tàn khốc.

Cô không tin, anh không hề cảm thấy điểm kỳ lạ trong chuyện này.

Nhưng anh lại lựa chọn thờ ơ không đả động đến. Ngầm thừa nhận chính cô đã xông vào khu vực cấm.

Quả nhiên cha nào con nấy!

An Đình Đình thầm cười khẩy, năm đó chẳng phải Mặc Chấn Ngôn cũng dùng thủ đoạn như vậy để ép chết người vợ đầu của mình sao? Giờ con trai ông ta cũng bắt chước, làm theo trò cũ?

Mặc Diệu Dương nhìn chằm chằm cô, gằn từng câu từng chữ: “Giờ anh mặc kệ em muốn rời khỏi đây đến cỡ nào, hôm nay anh chỉ nói với em một câu, tốt nhất em nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Em cứ yên ổn ở lại đây, bởi vì em không quyền lựa chọn nào khác.”

“Mặc Diệu Dương! Anh đừng quá đáng. Tôi có thù hận gì với anh à? Giờ anh lợi dụng tôi xong rồi, chẳng lẽ anh không nên từ bỏ ư? Rốt cuộc anh muốn ép tôi ở lại đây để làm gì? Anh thật sự muốn tôi tận mắt chứng kiến hai người trở thành vợ chồng chính thức à?”

An Đình Đình sắp không nhịn nổi rồi! Cô xông đến trước mặt Mặc Diệu Dương, rồi hét vào mặt anh.

Khoảng thời gian này, anh đều nhìn thấy sự đau đớn, mơ hồ, bất lực của cô. Trong một tháng cô bị sẩy thai, tối nào anh cũng thường xuyên đứng một mình bên ngoài Thủy Sam Uyển, rồi do dự một hồi lâu.

Anh muốn đi vào nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô.

Giờ anh mới biết, mình thật sự sợ điều gì.

Chẳng phải anh đang sợ cô sẽ rời đi à?

“Em...” Mặc Diệu Dương định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, ở phía cuối con đường đá cuội bỗng vang lên tiếng giày cao gót, sau đó vang lên giọng nói Cốc Nhược Lâm.

“Diệu Dương...”

An Đình Đình lạnh lùng nhìn lướt qua đó.

Chỉ thấy Cốc Nhược Lâm đang mặc đồ ở nhà, rõ ràng mái tóc vừa mới sấy khô xong. Cô ta cười híp mắt đi tới, rồi khoác tay Mặc Diệu Dương nói: “Em sợ anh đi một mình sẽ hơi lạnh, nên tới đây xem thử.”

Nói xong, cô ta nhìn về phía An Đình Đình, mặc dù cô ta không nói gì, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự đắc ý.


An Đình Đình dời mắt sang chỗ khác, trong lòng buồn bã!

“Diệu Dương, anh đã nói chuyện với Đình Đình chưa?” Giọng nói Cốc Nhược Lâm điệu như sắp chảy ra nước.

“Ừm.” Mặc Diệu Dương thu hồi tầm mắt, vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng.

Cốc Nhược Lâm lại cười khẽ, giọng điệu hơi hờn dỗi nói: “Sao anh lại ở đây lâu như vậy? Hại em lo chết đi mất, em còn tưởng anh đi đâu rồi chứ?”

Mặc dù cô ta đang nói với Mặc Diệu Dương, nhưng rõ ràng là nói cho An Đình Đình nghe.

An Đình Đình cũng chịu đựng đủ rồi, đôi cẩu nam nữ này nhiều lần ngang nhiên thể hiện tình cảm trước mặt cô, sao cô phải làm bóng đèn chứ? Hơn nữa, Cốc Nhược Lâm nói là xin lỗi, nhưng thực chất là tới đây xem trò cười của mình.

An Đình Đình khẽ cười rồi lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không cần chiếc túi này. Nếu cô ta thích nó như vậy, anh còn tặng tôi làm gì. Tôi cũng đâu thèm khát gì!”

Nói xong, cô dứt khoát xoay người, đi vào Thủy Sam Uyển.

Cô không muốn nhìn thấy hai người này nữa. Nếu nhìn bọn họ nhiều, cô sẽ bị đau dạ dày.

Nhưng lúc cô xoay người, bỗng có người tóm chặt cổ tay cô.

An Đình Đình cắn môi dưới, dùng sức kéo tay mình về. Nhưng anh như sớm biết được ý đồ của cô, nên càng dùng sức nắm chặt cổ tay cô.

Hành động này làm cô không khỏi nhớ tới, trước đây mỗi lần cô muốn xoay người rời đi, anh đều dùng cách này để kéo cô về. Mặc kệ cô có đồng ý, anh cũng không quan tâm.

Mặc dù lúc đó trong lòng cô rất tức giận, cảm thấy sao trên đời này lại có người đàn ông ngang ngược thế này. Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng có một tia vui mừng. Chí ít là lúc đó, trong tim anh còn có cô.

Nhưng giờ, trong lòng cô không hề cảm thấy vui mừng. Thậm chí còn cảm thấy hơi cô đơn.

Mặc Diệu Dương nắm chặt cổ tay cô. Trong đầu anh cũng hiện ra cảnh tượng mấy lần trước, mỗi lần anh níu giữ cô, cô đều quay đầu lại. Một là trừng mắt nhìn anh, hai là cãi nhau ầm ĩ với anh.

Anh thật sự hy vọng cô sẽ cãi nhau ầm ĩ với anh, chứ không như lúc này, mất hết ý chí, quyết tâm rời đi!

Cốc Nhược Lâm đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt với ánh mắt phức tạp.

Tim cô ta đập loạn xạ, nhưng cũng không ngừng sợ hãi.

Dù bọn họ không ai nói gì, nhưng từ cảnh tượng này, cô có thể cảm nhận được sự lưu luyến và không nỡ rời xa nhau giữa hai người bọn họ.

Lưu luyến? Sao cô có thể để chuyện này xảy ra được, cô không thể để bọn họ ôn lại chuyện cũ được?

Cốc Nhược Lâm tiến lên một bước, khoác tay Mặc Diệu Dương nói: “Đình Đình, Diệu Dương là thật lòng tới đây xin lỗi cô thay tôi, cô đừng tức giận vì chuyện ban ngày nữa. Ban đầu tôi muốn tự tới đây, nhưng Diệu Dương nói bên ngoài rất lạnh, sợ tôi bị cảm lạnh, nên mới cố chấp đích thân tới đây.”

Những lời này kết hợp với giọng nói dịu dàng như nước của Cốc Nhược Lâm, nghe có vẻ giống như một sự thật. Nhưng câu nói sau cùng của cô ta thì chắc chắn đang cố ý chọc tức Đình Đình.

Nói cách khác là Mặc Diệu Dương tự nói mình muốn tới đây à?



Ha! Ha ha! Hóa ra là thế! Anh đã bị người phụ nữ này thuần phục hoàn toàn rồi, vậy anh cần gì không cho cô rời đi chứ?

Cho dù An Đình Đình có nhẫn nại đến đâu thì lúc này tâm trạng cô cũng bùng nổ!

Cô bỗng xoay người, nhìn Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm với ánh mắt sắc như dao, rồi tức giận ra sức vung cổ tay lên, thoát khỏi bàn tay Mặc Diệu Dương.

“Mặc Diệu Dương, anh đủ rồi đấy! Tôi không cần túi xách này, cũng không đòi hỏi gì, giờ hai người mau cút đi cho tôi!”

Cốc Nhược Lâm bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, cả người run lên, giả vờ ra vẻ vô cùng yếu ớt, đứng sau lưng Mặc Diệu Dương nói nhỏ: “Cô cần gì tức giận thế chứ?”

Mặc Diệu Dương cũng vì câu nói này của An Đình Đình, mà ánh mắt hiện lên nét buồn.

Bởi vì trước đây không lâu, cô vừa mới nói muốn rời xa anh, giờ cô lại nói cô không cần anh nữa, bảo anh cút đi. Anh cút đi đâu chứ, cút khỏi Thủy Sam Uyển? Hay cút khỏi trái tim cô, rời xa cô?

Cô không muốn nhìn thấy anh nữa ư? Cô cứ thế mà ghét bỏ anh sao?

Không! Anh nói rồi, anh không cho cô rời khỏi anh. Trừ khi có một ngày, anh không cần cô nữa. Còn cô thì không bao giờ có tư cách, càng không có quyền nói rời xa anh.

Mặc Diệu Dương nhét túi xách vào tay An Đình Đình, rồi lạnh lùng nói: “Anh mặc kệ em có cần chiếc túi xách này hay không, thì giờ em cũng phải cầm lấy!”

“...” Anh bị điếc à? Hay nghe không hiểu tiếng người.

An Đình Đình đang định nói gì đó, nhưng người đàn ông này đã quay đầu ôm Cốc Nhược Lâm vào lòng.

Anh ôm Cốc Nhược Lâm vào lòng ngay trước mặt cô!

“Em có lạnh không?” Giọng anh bỗng trở nên dịu dàng.

Nhưng anh không nói câu này với An Đình Đình, mà nói với Cốc Nhược Lâm.

Cốc Nhược Lâm dịu dàng dựa vào lòng anh, gật đầu đáp: “Ừm, em không những lạnh mà còn hơi sợ nữa.”

“Em đừng sợ, chúng ta về nhà thôi.” Mặc Diệu Dương phát ra tiếng cười cưng chiều.

“Vâng.” Cốc Nhược Lâm gật đầu, lúc xoay người, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua An Đình Đình, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt.

Cô ta đang mỉa mai cô, như muốn tuyên bố với cô rằng, cuối cùng Cốc Nhược Lâm tôi vẫn là người thắng cuộc!

An Đình Đình nhìn hai người rời khỏi cổng Thủy Sam Uyển, rồi biến mất ở cuối con đường.

Cả người cô cứ đứng ngơ ngác ở đó như con gà gỗ.

An Đình Đình quay vào nhà.

Mẹ Dung nhìn thấy trong tay cô có thứ gì đó thì hỏi: “Mợ hai, cậu hai nói gì với cô thế?”

“Không có gì.” Rõ ràng giọng nói An Đình Đình khá mệt mỏi.

Cô đứng ngay cửa đổi giày, rồi tiện tay đặt túi xách đó lên kệ.

Mẹ Dung đi tới nhìn thấy chiếc túi này thì cười nói: “Chiếc túi này là cậu hai tặng mợ hai à?”

“Vâng.” An Đình Đình đáp qua loa.

Trên mặt mẹ Dung nhất thời trở nên kích động, xem ra cậu hai tới tìm mợ hai là để chủ động xin lỗi. Nói cách khác có lẽ hai người bọn họ đã hòa hợp rồi?

An Đình Đình đang định rời đi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó nên nói: “Đúng rồi, mẹ Dung.”

“Hả, tôi đây.” Mẹ Dung còn tưởng An Đình Đình muốn căn dặn bà, ngày mai chuẩn bị thêm bữa trưa.

“Mẹ Dung cảm thấy túi xách này thế nào?”

Mẹ Dung mở túi xách ra, ngắm nhìn một lượt rồi nói: “Ồ, mợ hai à, tôi không hiểu mấy thứ này. Nhưng tôi thấy có lẽ chiếc túi có giá không ít. Tôi thấy mỗi chiếc túi xách mà mấy mợ chủ trong Uyển khác cũng đeo cũng lên tới mấy chục triệu.”

An Đình Đình gật đầu nói: “Cái này 510 triệu.”

“Hả...” Mẹ Dung không ngừng khiếp sợ.

Bà lại ngắm nhìn chiếc túi này một lượt với vẻ không dám tin, rồi liên tục tặc lưỡi: “Trời ơi, đắt thế sao? Đây chẳng phải cắt cổ người khác à! Nhưng nói thế nào thì cậu hai cũng không thiếu chút tiền này.”

Đúng vậy, anh là cháu đích tôn nhà họ Mặc, giờ lại tiếp nhận chức gia chủ nhà họ Mặc, cần gì phải quan tâm đến mấy trăm triệu nhỏ nhoi này? Cô nhớ lúc mình mới tới Thủy Sam Uyển, chỉ riêng một món đồ chơi của Mặc Diệu Phong đã lên tới 600 triệu rồi.

Vậy thì một chiếc túi xách đắt tiền khoảng mấy trăm triệu có đáng là gì!

“Vâng, mẹ thích không?” An Đình Đình hỏi.

“Tôi thích chứ, đâu có người nào không thích một thứ đắt tiền thế này.” Mẹ Dung cười ha ha, cũng không nghe ra hàm ý trong câu nói của cô.

“Vậy tôi tặng nó cho mẹ đó.” An Đình Đình nói xong thì xoay người đi lên lầu.



“Hả... mợ hai nói gì?” Cả người mẹ Dung sửng sốt.

Ở Ngô Đồng Uyển, hình như hôm nay tâm trạng Mặc Diệu Dương rất kém. Sau khi quay về anh luôn trầm mặt, không nói lời nào, đưa Cốc Nhược Lâm vào phòng ngủ chính trên lầu xong, thì xoay người rời đi ngay.

Cốc Nhược Lâm muốn gọi anh lại, định nói với anh mấy câu rồi chúc ngủ ngon. Nhưng bước chân của anh rất dài, cũng rất nhanh. Đợi đến khi cô phản ứng lại định mở miệng thì bóng lưng anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô rồi.

Sáng sớm hôm sau, Cốc Nhược Lâm vẫn đang nằm ngủ thì bị tiếng gõ cửa của người giúp việc đánh thức.

“Cô Cốc, không ổn rồi, cậu hai liên tục sốt cao...”

“Cô nói cái gì?” Cốc Nhược Lâm vốn định dạy dỗ người giúp việc, nhưng vừa nghe thấy tin này, cô cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, lập tức xỏ giày chạy xuống lầu.

Một người đang khỏe mạnh, sao có thể liên tục sốt cao chứ?

Cô tới phòng Mặc Diệu Dương ở dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy anh đang nằm mê man trên giường, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt.

Tim cô bỗng thắt lại, rồi hỏi người giúp việc: “Bác sĩ đã tới khám chưa?”

“Dạ rồi ạ, tối qua đã kê thuốc hạ sốt rồi. Vì cậu hai luôn nằm mê man không tỉnh, nên bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt. Nhưng từ sáng đến giờ, tôi luôn đi vào thăm chừng, mà cậu hai vẫn chưa hạ sốt.”

Cốc Nhược Lâm gật đầu nói: “Cô đi gọi bác sĩ tới đây nữa đi. Xem thử rốt cuộc anh ấy đã ăn phải thứ gì mà cả đêm vẫn luôn sốt cao?”s

“Vâng.” Người giúp việc gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Cốc Nhược Lâm đi tới đầu giường, rồi cúi người xuống, khẽ vươn tay đặt lên trán anh.

Lòng bàn tay cô nhất thời cảm thấy nóng bừng. Quả nhiên anh vẫn chưa hạ sốt.

Cô ngồi xuống bên giường, thầm tự trách, sao người đã lớn thế này mà bị sốt? Đúng là không biết chăm sóc bản thân. Nhưng anh đâu thiếu thứ gì, sao lại bị như vậy chứ?

Trước giờ cơ thể anh luôn khỏe mạnh, sao có thể nói sốt là sốt được?

“Thật là...” Cốc Nhược Lâm vươn tay, lau mồ hôi trên trán anh, lúc cô định thu tay lại thì anh bỗng giơ tay lên nắm lấy tay cô.

Anh hành động rất nhanh, dọa Cốc Nhược Lâm giật mình.

Cô định thần nhìn lại thì nhận ra mắt anh vẫn đang nhắm chặt.

Rồi cô nghe thấy tiếng anh nói mớ. Anh nói rất nhỏ, nên cô không nghe rõ lắm.

Thế là Cốc Nhược Lâm cúi người, ghé sát tai mình vào miệng anh.

“Đình Đình... Đình Đình... đừng rời xa anh...”

Lúc hai chữ ‘Đình Đình’ này lọt vào tai Cốc Nhược Lâm, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng tối qua, Mặc Diệu Dương nắm lấy tay An Đình Đình.

Hóa ra, mặc dù Mặc Diệu Dương không thích Thủy Sam Uyển, nhưng trong tim anh vẫn có hình bóng người phụ nữ đó! Thậm chí ngay cả lúc anh bị bệnh đang ngủ say, thì miệng anh vẫn thốt lên tên cô ta!

Cốc Nhược Lâm nghiến răng, cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong ánh mắt.

Cô thử rút tay về, nhưng sức anh quá lớn, nắm chặt tay cô không chịu buông ra.

“Em không được đi... Anh không cho phép em rời đi! Không có sự cho phép của anh... em đừng hòng rời xa anh...”

Từ lời nói mớ của Mặc Diệu Dương, Cốc Nhược Lâm có thể nghe ra sự quyến luyến sâu đậm mà anh dành cho An Đình Đình. Còn cô thì không thể nào có được cảm giác kỳ lạ này từ chỗ anh.

Sắc mặt Cốc Nhược Lâm cực kỳ u ám.

Cô không thể để chuyện này cứ kéo dài như thế được, cô nhất định phải đích thân lấy được bí mật liên quan đến ‘Uy Vũ Đường’, rồi làm một cuộc trao đổi chính thức với Mặc Diệu Dương.

Cô không tin, khi An Đình Đình tận mắt chứng kiến bọn họ tổ chức hôn lễ, đồng thời cô ta sẽ từ vợ lớn rớt xuống vợ bé, cô ta vẫn có thể bình tĩnh dửng dưng được nữa.

Nếu cô ta không nhân cơ hội chạy trốn thì cũng nhục nhã mà tự sát vì không thể chấp nhận được.

Đến lúc đó...

Cốc Nhược Lâm khẽ híp mắt lại, trong mắt hiện lên tia u ám.

Xe chuyên dụng của nhà họ Mặc dừng ngay cổng nhà họ Cốc.

Người giúp việc đã sớm ra ngoài chào đón: “Cô Cốc, cô về rồi! Mấy ngày nay, mấy người chúng tôi rất nhớ cô.”


Cốc Nhược Lâm khẽ mỉm cười hỏi: “Ba tôi đâu?”


“Ông chủ đi ra ngoài rồi, có lẽ phải tới khuya mới về được. Hay là bây giờ tôi gọi cho ông chủ, thông báo với ông ấy rằng cô đã về rồi?”


“Không cần đâu.” Cốc Nhược Lâm ngăn cản: “Tôi chỉ quay về lấy ít đồ, sẽ đi nhanh thôi.”


Tất nhiên Cốc Nhược Lâm chọn những lúc Cốc Kiến Bân không có ở nhà để tới đây, bằng không sao cô có thể lấy trộm đồ được.

Advertisement
';
Advertisement