Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Viên Bằng híp nửa mắt, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

“Vốn dĩ cho rằng cô ta là một người có tài, có tố chất. Hôm nay xem ra, cũng chỉ là một cô gái bình thường đa tình mà thôi. Bây giờ nhìn lại, ông cảm thấy Nhược Lâm thích hợp với cháu hơn.

Nếu hôn lễ của các cháu cũng đã cử hành, ngày mai ông đăng báo, tự mình tuyên bố cháu và An Đình Đình bãi bỏ hôn nhân! Chính thức để Cốc Nhược Lâm trở thành mợ hai nhà họ Mặc! Để cô ta thay thế vị trí của An Đình Đình!”

Mặc Diệu Dương nghe vậy, trán trên gân xanh lập tức nổi lên.

Anh ta đứng dậy: “Ông nội, trước kia cháu chưa bao giờ làm trái ý ông! Nhưng mà, lần này, cháu muốn làm trái một lần!”

Mặc Viên Bằng nhíu mày lãnh đạm nói một câu: “Chỉ vì một người đàn bà?”

“Dạ!” Vì An Đình Đình, hôm nay anh ta phải bất hiếu một lần!

Nhưng mà thái độ của anh ta, cũng không khiến Mặc Viên Bằng thay đổi chủ ý. Ông cụ nói: “Chuyện này, ông đã nghĩ xong phải làm sao rồi.”


“Làm thế nào?” Sắc mặt Mặc Diệu Dương rất khó coi.

“Ông sẽ đích thân gửi giấy chứng nhận, đơn phương bãi bỏ quan hệ hôn nhân của các cháu. Sau đó, ông sẽ đề cập hôn sự an bài giữa cháu và Nhược Lâm.”

“Ông nội ...” Mặc Diệu Dương lộ ra vẻ mặt bất lực.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy.” Mặc Viên Bằng chậm rãi đứng dậy, mặc dù sắc mặt vẫn hiền hòa bình tĩnh như cũ, nhưng giọng nói lại kiên quyết, không cho xen vào.

“Không có gì để nói nữa. Nhớ lấy, Diệu Dương, là chính cô ta buông bỏ thân phận mợ hai nhà họ Mặc, là cô ta buông bỏ vị trí nữ chủ nhân nhà họ Mặc, là cô ta chủ động buông bỏ cháu!”

Sau khi Mặc Viên Bằng nói xong câu này, nhấc chân đi ra ngoài.

Mặc Diệu Dương vô cùng sốt ruột nói: “Ông nội, cho cháu mấy ngày, cháu đi tìm cô ấy về! Cháu nhất định có thể tìm cô ấy trở về.”

Mặc Viên Bằng không xoay người, càng không dừng bước: “Tự mình đi rồi, thì không cần tìm nữa. Trái tim cô ta không có ở nhà họ Mặc này, lại càng không có ở trên người cháu. Cô ta không có tư cách làm người nhà họ Mặc chúng ta!”

Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ nhìn Mặc Viên Bằng tự đi ra ngoài, anh ta biết ông nội từ trước đến giờ không quản chuyện của người khác, nhưng một khi ông cụ muốn xen vào chuyện nào đó, tất nhiên sẽ quản tới cùng!



Tính cách của ông nội anh ta hiểu. Vậy cứ trơ mắt nhìn ông cụ thông báo với thiên hạ, mình và Đình Đình chấm dứt quan hệ hôn nhân rồi sao?

Đương nhiên không thể! Anh ta không thể không có cô, không thể mất đi cô! Anh ta nói rồi, bất luận là xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không để cô rời đi. Làm sao có thể chủ động bãi bỏ quan hệ hôn nhân với cô chứ?

Lỡ như cô bị người ta bắt cóc, biết được tin anh làm như vậy... Mặc Diệu Dương không dám nghĩ tiếp, sợ nhất chính là thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô đối với mình.

Anh ta làm sao chịu được? Đã từng nói với bản thân, phải bảo vệ người phụ nữ của anh ta…

Bác Trương đi tới Thủy Sam Uyển, Mặc Diệu Dương đang chờ ở đại sảnh.

“Cậu hai, cậu tìm tôi.” Bác Trương lạnh lùng nghiêm túc như thường lệ, nhưng lại không mất đi sự tôn kính.

“Ừm.” Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: “Bác Trương, ngồi đi.”

Bác Trương đứng không nhúc nhích.

Mặc Diệu Dương khẽ nhướng cằm, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Bác Trương, dường như nhiều ngày không gặp, lại thay đổi rồi?”

“Ngài vĩnh viễn là cậu hai.” Giọng bác Trương trả lời tuy đúng mực, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ kính nể.

“Xùy!” Giữa răng môi Mặc Diệu Dương bật ra tiếng cười nhạt. Nghiêng người, ánh mắt thâm thúy của anh ta, quét qua khuôn mặt của bác Trương, nói: “Nói như vậy, bây giờ ông đã hoàn toàn là người thuộc về ông nội tôi rồi, là như thế sao?”

Bác Trương rũ mắt, trả lời: “Tôi là người của nhà họ Mặc!”

“Được! Đã như vậy, ông đi giúp tôi giải quyết người ông nội sắp xếp đi. Ngăn cản anh ta ở trước mọi người tuyên bố tôi và Đình Đình chấm dứt quan hệ hôn nhân ở buổi họp báo!"

Sau khi Mặc Diệu Dương nói xong, ánh mắt điên cuồng nhìn thẳng ông ta. Dường như, anh ta đã biết đáp án.

Quả nhiên, chỉ nghe bác Trương cung kính nói một câu: “Thật xin lỗi, cậu hai, chuyện này tôi không thể giúp!”

Kết quả sau cùng là, Mặc Diệu Dương đuổi ông ta ra ngoài. Đây cũng là Mặc Diệu Dương người có dạy dỗ, thiếu chút nữa không nhịn được muốn mắng to.

Trên thực tế, anh ta như thế nào thì không biết, đừng nói bác Trương, toàn bộ trên dưới nhà họ Mặc, có mấy người dám không vâng lời ông cụ Mặc chứ? Cũng chỉ có anh ta, dám cãi lại.



Chẳng lẽ, cứ thế ngầm cho phép cách làm của ông cụ? Mặc Diệu Dương nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt đầy phiền muộn.

Trên biển mênh *** vô tận, Vân Diệp cầm trong tay hai ly rượu vang, đưa một ly trong đó cho An Đình Đình.

“Cám ơn.” An Đình Đình cười nhạt.

Gió biển thổi lướt qua mấy sợi tóc trước trán của Vân Diệp, lộ ra vầng trán đầy đặn của người đàn ông. Người có nét mặt như vậy, thường có chỉ số thông minh cao vượt trội.

“Đang nghĩ gì thế?” Giọng của Vân Diệp, vẫn rất dịu dàng.

An Đình Đình khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Đang nghĩ khi nào tôi rời khỏi nơi này.”

Vân Diệp nghe vậy, đôi mắt quét qua chút ưu tư khác thường. Ngay sau đó, anh ta tỉnh bơ nói: “Em không thích biển?”

“Thích.” An Đình Đình quay đầu lại cười một tiếng, nắng vàng ấm áp chiếu vào đôi mắt trong suốt mà sáng ngời của cô. “Nhưng tôi không thích sống trên biển. Như vậy sẽ cho tôi một cảm giác tiếc nuối.”

Vân Diệp cười một tiếng, chỉ một hòn đảo phía trước cách đó không xa, nói: “Thấy hòn đảo kia không?”

An Đình Đình nhìn theo tay hướng tay anh ta chỉ, ở đó quả thật có một hòn đảo. Lá cây rậm rạp, nhìn kĩ, bên trong dường như mơ hồ có thể thấy từng nóc nhà, còn có bóng người đi tới đi lui.

Vân Diệp nói: “Đảo đó đã được tôi mua lại. Đang trong quá trình thi công, tôi muốn xây chỗ đó thành hậu hoa viên của tôi. Bên trong có chỗ ngủ lại, có cửa hàng, có siêu thị, nhiều loại... Chỉ cần trên đất có, chỗ tôi cũng sẽ cho xây dựng. Em không thích sống trên biển, thì sống ở bên đó. Sau này, em chính là nữ chủ nhân của hòn đảo kia!”

An Đình Đình nghe vậy, nhất thời cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn vẻ mặt người đàn ông kia, dáng vẻ anh ta nói chuyện chân thành mà thẳng thắn, trong đôi mắt, lại còn mang theo khát khao về tương lai tốt đẹp. Nhìn ra được anh ta không hề nói dối.


Không đợi cô nói chuyện, người đàn ông xoay người, ôn nhu chân thành nhìn cô chăm chú, thấy cô nãy giờ không nói gì, hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ em không muốn sao?”


“...”An Đình Đình không biết nên nói gì.


Hai tay của người đàn ông, nhẹ nhàng đặt lên hai vai cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, môi mỏng khẽ mở.


“Đình Đình, tôi thích em, ở bên cạnh tôi có được không?”

Advertisement
';
Advertisement