Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

An Đình Đình cẩn thận suy nghĩ lại đầu đuôi chuyện này, cuối cùng cô chắc chắn giá trị của Lâm Tiêu Tương ở trong lòng hai người đàn ông này là gì.

“Đầu tiên, Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên đều là loại háo sắc.”

“Ừm.” Mặc Diệu Dương gật đầu.

“Thật ra bọn họ cần vô số quân cờ làm việc cho mình mà thôi.”

“Không sai.” Mặc Diệu Dương lại gật đầu.

“Còn nữa... bọn họ cần một người gánh tội hoàn hảo cho bọn họ sau này.” An Đình Đình sau khi nói ra câu này, càng thấy tiếc cho Lâm Tiêu Tương.

Thật sự là một bước sai, mãi mãi sai!

“Bé cưng, em quá giỏi rồi.” Mặc Diệu Dương ôm eo của cô.


Người đàn ông thẳng người, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bọn họ ở chỗ sáng, nhất là Quan Bá Thiên. Rất nhiều chuyện, ông ta không thể tự mình đi làm. Lần trước, Lâm Tiêu Tương tham gia vào chuyện bắn súng, thực tế là ông ta ở sau lưng thêm dầu vào lửa, mê hoặc Lâm Tiêu Tương vào. Nếu như có thể giết chết em, bọn họ sẽ vô cùng vui mừng. Nếu như không giết được, dù sao về sau có truy ra, cũng không có liên quan gì với bọn họ. Dù sao, Lâm Tiêu Tương đã có tên trong hồ sơ của bên cảnh sát rồi, là một người phụ nữ mắc bệnh. Cô ta nếu bị bắt cho dù cô ta chỉ tội Quan Bá Thiên cũng không có tác dụng. Thế lực của Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên ở thành phố G, cái có chính là cách khiến cô ta im miệng!”

An Đình Đình nghe phân tích của anh, bỗng cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.

Người đang yên lành một khi chọc phải bọn họ, thật sự chính là vạn kiếp bất phục. Còn bản thân thì sao, thế nào lại may mắn chọc phải người đàn ông như Mặc Diệu Dương.

Nếu như số phận có một chút khác biệt, vậy mình há không phải cũng giống như Lâm Tiêu Tương, Sở Huệ Nhu hay sao?

An Đình Đình và Mặc Diệu Dương thương lượng đón tết như thế nào. Cô cũng nói ra đề nghị của ông nội, nhưng cô không ủng hộ cách làm này. Cô cảm thấy, nếu như bọn họ đi rồi, vậy một mình ông nội ở nhà tổ há không phải rất cô đơn hay sao.

Mặc Diệu Dương cũng có ý này. cho nên, hai người thương lượng ở nhà tổ ăn tết. Cho dù nhân số không thể đủ, cũng không sao cả. Một nhà vui vẻ bên nhau thì có thể cảm nhận được không khí năm mới rồi.

mà An Đình Đình cũng đang có thai, Mặc Diệu Dương cũng không dám dẫn cô ra ngoài chạy lung tung.

Tất cả mọi người dường như đều chuẩn bị để đón tết, ngày này mỗi người đều dành thời gian nghỉ ngơi thư giãn. Mặc Diệu Tuyết dù sao không có chuyện gì thì chạy đến Thủy Sam Uyển, có cô nhóc này ở bên, mùa đông này dường như không lạnh nữa.

Tối 30 tết, tất cả mọi người đều tụ tập ở trong đại sảnh của nhà tổ của nhà họ Mặc.

Bên ngoài cửa sát đất hoa tuyết bay bay, cách không xa có thể thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa, tiếng nô đùa vui vẻ. An Đình Đình mặc chiếc áo len màu trắng, phối với một chiếc váy dài đến gót chân màu xanh đen cùng đôi bốt màu đen. Trên vai còn quấn chiếc khăn màu hồng phấn.

Cách ăn mặc này khiến vóc dáng mảnh mai của cô càng thêm lung linh.



Họ hàng của nhà họ Mặc, trừ vài người đặc biệt ra, cơ bản đều đông đủ. Đương nhiên, trong này còn có anh em họ. Có thể những họ hàng này vốn có quan hệ lợi ích với nhà họ Mặc, vì thế mọi người ở chung đều rất hòa thuận.

Cửa lớn mở, qua rèm cửa có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ ở bên ngoài. Cô nhóc Mặc Diệu Tuyết này giống như một đứa trẻ không trưởng thành được, cùng lũ trẻ nô đùa.

Mặc Diệu Dương hôm nay ra ngoài rồi, An Đình Đình nhìn thời gian, chắc cũng sắp trở về rồi.

Có họ hàng đi tới, khẽ mỉm cười hỏi: “Mợ hai đang đợi cậu hai sao?”

An Đình Đình ngoảnh đầu, thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng ưu nhã, nghe nói là chị họ của Mặc Diệu Dương, cô mỉm cười, gật đầu nói: “Phải, chắc cũng sắp về rồi.”

“Giờ tuyết đang rơi, về muộn một chút cũng là chuyện bình thường, không cần gấp.”

“Phải, an toàn là quan trọng nhất.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau mỉm cười.

Quả nhiên, không đến 10 phút, ngoài cửa có ánh đèn của chiếc xe ô tô.

Khóe môi của An Đình Đình cong lên, đi ra cửa.

Cô nhìn thấy Mặc Diệu Dương bước xuống xe, không ngờ Tiêu Quân cũng đi theo. Hừm, Tiêu Quân không phải nói muốn về nhà đón tết hay sao? Sao lại đến nhà tổ nhà họ Mặc rồi.

Lẽ nào, anh ta hôm nay định ở nhà họ Mặc đón tết. Có điều, nghĩ lại cũng không nên nha!

Thần sắc của Mặc Diệu Dương rất lạnh lùng nghiêm túc. Tiêu Quân mặt mày cũng nặng nề. Hai người này xuống xe lũ trẻ vốn dĩ ở một bên chơi đùa đều bu lại. Nhưng, khi nhìn thấy mặt mày nghiêm nghị của hai người, cũng sợ mà không dám bước tới.

“Diệu Dương, sao giờ mới về.” An Đình Đình bước tới, ở cửa đón anh.

Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, sau đó, ngoảnh đầu, liếc nhìn Tiêu Quân.

Tiêu Quân mở miệng, nói: “Đình Đình, chúng ta lát nữa còn phải ra ngoài.”

“Phải ra ngoài?” An Đình Đình sững sờ lặp lại: “Nhưng... hôm nay là đêm 30 tết.”

“Quý Đình Kiêu bị người ta bắt cóc rồi.”



“Cái gì?” An Đình Đình khó tin nhìn Tiêu Quân.

Ngày quan trọng như hôm nay, Quý Đình Kiêu vậy mà bị bắt cóc, người của nhà họ Quý nhất định lo lắng chết mất.

Trái tim của An Đình Đình cũng đập chậm lại nửa nhịp, lo lắng nói: “Diệu Dương, em đi thay quần áo rồi đi cùng các anh.”

“Đình Đình.” Mặc Diệu Dương cản cô lại, nói: “Rất nguy hiểm, với cả thân thể em không tiện, vẫn ở lại trong nhà đi.”

An Đình Đình do dự.

“Một mình ông nội ở trong nhà, anh cũng không yên tâm. Trong nhà có nhiều khách như thế, em không ở lại tiếp đón sao mà được?” Mặc Diệu Dương khuyên nhủ, đưa tay sờ má của cô, nói: “Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ an toàn trở về.”

“Vậy biết ai là người bắt cóc không?”

“Còn chưa rõ.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.

“Chúng tôi và Đình Kiêu đã mất liên lạc mấy tiếng rồi, cho nên rất sốt ruột.” Tiêu Quân lại giải thích.

“Được, chuyện đó không thể chậm trễ, các anh đi mau đi.” An Đình Đình gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Mặc Diệu Dương: “Anh nhất định phải bảo vệ mình, còn cả Tiêu Quân nữa, anh cũng vậy. Hai người đều phải bình an, biết chưa?”

“Yên tâm đi, Đình Đình, tôi sẽ.” Tiêu Quân gật đầu.

Mặc Diệu Dương kéo An Đình Đình vào trong lòng, ôm chặt, sau đó nói: “Anh đi nói một tiếng với ông nội.”

“Ừm.” An Đình Đình gật đầu, nhìn anh đi về chỗ Mặc Viên Bằng đang ngồi.

Ông cụ đang đeo kính lão đang đánh cờ với một thanh niên. Mặc Diệu Dương ghé vào tai của ông cụ nói vài câu, sắc mặt của ông cụ bỗng hơi thay đổi.

“Ài.” An Đình Đình thở dài một tiếng, thu lại ánh mắt. Ngước mắt, nhìn sang Tiêu Quân, lại phát hiện sắc mặt của anh ta dường như có hơi khác thường.


“Tiêu Quân, Đình Kiêu bị ai bắt cóc?” An Đình Đình hỏi.


Tiêu Quân luôn đối đáp tự nhiên, lúc này đột nhiên lại ấp úng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng có hơi tránh né.


“Cái này... tôi, cũng không quá rõ... cho nên, mới cảm thấy rất nghiêm trọng, muốn đi tra rõ...”


An Đình Đình còn tưởng anh ta đang buồn cho nên cũng không có chú ý đến phản ứng của anh ta ra sao. Ngược lại, còn rất chân thành an ủi anh ta, nói Đình Kiêu là một người tốt, nhất định sẽ không có chuyện.

Advertisement
';
Advertisement