Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Trần Thân nói xong câu này, trên mặt xuất hiện một nụ cười thâm sâu.

Chiếc ô tô đang phi trên đường.

Tiêu Quân lái xe, Mặc Diệu Dương ngồi ở ghế lái phụ.

Bất giác, Mặc Diệu Dương lại đột ngột nói: “Quay đầu.”

“Tại sao?” Tiêu Quân nghi ngờ nhìn anh.

Mặc Diệu Dương cụp mắt, một lúc sau, anh nói: “Đình Đình gặp nguy hiểm.”

“...” Tiêu Quân có hơi không tin. Chẳng lẽ Mặc Diệu Dương còn biết tiên tri?

Điện thoại của Mặc Diệu Dương đột nhiên đổ chuông, anh mở ra, là một số lạ chuyển đến một video. Anh nhíu mày nhìn sang Tiêu Quân.

Theo trực giác, anh cảm thấy tin nhắn này nhất định có liên quan đến An Đình Đình.


Ấn mở video, nội dung lại là...

Mặc Diệu Dương hiểu rồi, những phản ứng này của An Đình Đình là vì cô bị người ta bỏ thuốc rồi! Cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, rên rỉ ở trong ngực anh, giống như một con mèo nhu thuận, nhu nhược khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm cô vào lòng. Đôi khi lại giống như con báo gợi cảm, giơ nanh vuốt sắc nhọn ra, nhằm vào điểm yếu của bạn mà cắn! Bất tri bất giác sẽ bị cô châm lên ngọn lửa dục vọng, đắm chìm vào trong đó, không thoát ra được.

F**k! Anh thầm chửi một câu.

Đây rõ ràng là bọn bắt cóc cố tình làm như thế, mục đích của bọn họ là gì? Chỉ đơn giản muốn dày vò An Đình Đình sao? Dường như không phải như thế.

Trong lòng anh ta biết rất rõ, đối phương muốn chia rẽ quan hệ giữa anh ta và em trai Mặc Diệu Dương. Muốn mượn tay của cô tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.

Nằm mơ!

Mặc Diệu Phong cắn răng, cúi thấp đầu nhìn cô gái trong lòng.

An Đình Đình lúc này cũng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt trong trẻo đó phủ một màn sương. Đáng thương cũng khiến người ta suy nghĩ miên man.

“... Anh Phong... Giúp Đình Đình... Ưm... Anh Phong...”

Cái đầu nhỏ của cô không ngừng cọ vào lồng ngực của anh ta.



Cả người đều nóng như lửa đốt, chỉ có chạm vào lồng ngực mới cảm thấy mát một chút. Vì thế, không ngừng cọ, không ngừng áp sát.

Ôm thật chặt, lưu luyến cảm giác này.

Quần áo trên người cô đã bị chính cô kéo rách. Nếu không phải Mặc Diệu Phong ngăn cản, chắc đã không còn mảnh vải che thân từ lâu rồi.

Mặc Diệu Phong cởi áo khoác của mình ra, bọc cô lại. Nhưng cô hoàn toàn không chịu phối hợp, còn khóc lóc rên rỉ.

“... Không, em không cần... nóng quá... hức hức...”

Anh ta hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, ôm cô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đình Đình, xin lỗi.”

Dứt lời, một tay nhấc lên, đánh mạnh vào sau gáy của An Đình Đình.

“Ưm...” Cô nặng nề rên lên một tiếng, hoàn toàn ngã vào lòng anh, hôn mê.

Lúc này, trời sáng.

Mặc Diệu Phong ôm cô hôn mê không tỉnh vào trong lòng, mà trên mặt cô vẫn đỏ bất thường, cũng khiến anh lo lắng cho sự an nguy của cô!

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Mặc Diệu Phong ngẩng đầu thì nhìn thấy một nhóm người từ bên ngoài đi vào. Người đàn ông cầm đầu kia đeo mặt nạ màu bạc, vỗ tay với anh ta.

Trần Thân cả đêm đều túc trực trước camera, anh ta không tin, một mỹ nhân xinh đẹp chủ động ôm ấp, đàn ông sinh lực tràn trề lại từ chối?

Tuy nhiên, hành vi của Mặc Diệu Phong lại khiến anh ta trợn mắt líu lưỡi!

Anh ta vậy mà đánh ngất người phụ nữ đó, bản thân nhẫn nhịn cả đêm? Điều này tuyệt đối không thể chuyện một người bình thường có thể làm được. Phải biết, tuy An Đình Đình thật sự bị bỏ thuốc, trong không gian Mặc Diệu Phong ở, Trần Thân sớm đã cho người ở trong không khí bỏ chất kích thích tình dục không màu không mùi.

Anh ta vậy mà cũng có thể trải qua được? Người đàn ông này thật sự đáng sợ! Nếu như có thể làm việc cho Tang Nham, vậy thì càng hay. Nếu như không thể, giữ lại cũng chỉ có thể là mối họa.

“Cậu Mặc, tại hạ khâm phục!” Trần Thân nói khâm phục nhưng trong lời nói lại mang theo sự mỉa mai.

Hàn quang trong mắt Mặc Diệu Phong giống như con dao sắc bén, cứa qua người anh ta: “Mang cô ấy đến bệnh viện khám!”

Trần Thân thương tiếc nói: “Anh vẫn quan tâm cô ta như thế, nói rõ trong lòng anh có cô ta!”

“Cô ấy đã bị dày vò cả đêm rồi!” Mặc Diệu Phong quát lên một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên: “Cô ấy chỉ là một cô gái yếu ớt, loại chuyện này các anh sao lại làm ra được chứ? Tôi cảnh cáo anh, nếu như cô ấy bị làm sao, tôi nhất định không tha cho anh!”



“Ai ôi... thật đáng sợ!” Trần Thân ra vẻ kinh sợ. Quay đầu, lạnh lùng ra lệnh cho người bên cạnh: “Đưa cô ta đến bệnh viện chữa trị.”

Mặc Diệu Phong thấy bọn họ mang An Đình Đình đang hôn mê đi, nhưng anh lại không thể đi cùng. Anh ta biết, người đàn ông quái gở này sẽ không để anh ta đi theo.

Sau khi An Đình Đình bị đưa đi, Mặc Diệu Phong trầm giọng nói: “Nói đi, các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Trần Thân khẽ mỉm cười, chưa có trả lời. Hoặc nói, anh ta còn chưa biết nên trả lời thế nào.

Mặc Diệu Phong cười lạnh nói: “Nếu tôi đoán không sai, các anh chắc là người của Tang Nham.”

“Không sai.” Trần Thân gật đầu thừa nhận.

Mặc Diệu Phong tiếp tục nói: “Không có gì bất ngờ thì anh chính là Trần Thân.”

Câu này lập tức khiến Trần Thân kinh ngạc. Giọng nói của anh ta cũng lạnh đi vài phần: “Anh sao lại biết?”

Mặc Diệu Phong nhếch môi, lộ ra nụ cười chế giễu, nói: “Cũng chỉ có loại nô tài như anh mới dùng thủ đoạn bỉ ổi này đến nịnh bợ chủ nhân!”

“Anh---” Trần Thân nghiến răng nghiến lợi!

Lời này không cần nghi ngờ đang mỉa mai Trần Thân chẳng qua chỉ là con chó bên cạnh Tang Nham, chỉ vì nịnh nọt Tang Nham mà thôi! Loại khinh thường cộng chế giễu này đã kích thích đến lòng tự tôn kiêu ngạo của anh ta!

Anh ta cười gằn cởi áo khoác của mình ra, ánh mắt sắc bén như diều hâu, giống như Mặc Diệu Phong đang gửi thông điệp thách thức.

Mặc Diệu Phong đâu phải người ngồi không chịu chết, anh ta đứng dậy, nhếch môi cười lạnh, cởi cúc áo trên cổ tay của mình, lại tháo đồng hồ trên cổ tay ra.

Trần Thân mặc dù tính cách âm lãnh, tà mị, nhưng anh rốt cuộc cũng là theo Tang Nham lăn lộn, tuyệt đối là kẻ luyện võ. Ở trong mắt anh ta, Mặc Diệu Phong chẳng qua chỉ là một kẻ ốm yếu mà thôi. Ngốc nhiều năm như vậy, lại làm người thực vật hơn nửa năm. Loại phế vật này, anh ta đâu có để vào mắt.

Nhưng anh ta nghĩ sai rồi. Mặc Diệu Phong trước nay chưa từng ngốc thật, ngay cả ngủ say trên người cũng chỉ là che mắt người ngoài. Anh ta trước nay không ngừng rèn luyện bản thân một cách nghiêm khắc.


Người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không!


Nắm đấm của Trần Thân vung tới, giống như kình phong sinh ra gió. Lực đạo này tuyệt đối không phải thân thủ bình thường có thể có. Mặc Diệu Phong nhanh tay nhanh mắt, đầu hơi nghiêng qua, nắm đấm sượt qua tai của anh.


Người tung quyền đột nhiên sững người.


Nhanh như cắt Trần Thân đã thu nắm đấm lại, một cú đấm tuyệt đẹp đánh tới.

Advertisement
';
Advertisement