Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Tang Nham mỉm cười, nói: “Cho nên, nói nhiều như thế, em đang cầu xin tôi thả em đi?”

“...”An Đình Đình chỉ cảm thấy cục máu mắc kẹt ở cổ họng.

Thế nào cảm thấy nói chuyện với người đàn ông này như kiểu ông nói bà nói vịt. Cô có cần thiết cầu xin anh ta sao, anh ta chẳng qua đang bắt bẻ từ ngữ mà thôi.

“Được rồi, tôi khuyên em vẫn là đừng phí công vô ích nữa. Ngoan ngoãn ở đây, đợi tôi hoàn thành đại nghiệp, em bắt buộc phải làm người phụ nữ của tôi.”

Anh ta dứt lời thì dứt khoát xoay người đi.

An Đình Đình ngây ra ở đó, thấy anh ta vừa rồi khi nói chuyện làm theo lòng tin chắc thắng, dường như mọi kế hoạch đã nằm trong nằm bàn tay của anh ta.

Điều này phải làm sao đây?

An Đình Đình được sắp xếp ở trong một ngôi biệt thự nhỏ độc lập.


Nói nó nhỏ chỉ là vì không có to bằng biệt thự chính mà thôi. Thực tế diện tích còn không nhỏ. Thiết bị, đồ đạc bên trong đều thuộc loại cao cấp, hơn nữa tuyệt đối xa hoa.

Bước vào trong, ngồi ở phòng khách một lát. Cô rất tò mò tại sao Tang Nham không có đến. Có điều, anh ta không đến càng tốt. Tránh cô lại ngứa chân muốn đạp!

Cô kiểm tra cẩn thận mỗi một ngóc ngách trong phòng và nơi những góc khuất. Phát hiện hoàn toàn không có tồn tại camera, trong lòng mới hơi yên tâm.

Có điều, hiện nay xem ra, người đàn ông tên Tang Nham này quả thật cũng quá ngông cuồng.

Để cô ở đây vậy mà ngay cả người của cô cũng không có soát. Tay của An Đình Đình cho vào trong túi áo, bên trong có điện thoại cô mang theo từ nhà tổ nhà họ Mặc, nhất định có thể liên lạc với Mặc Diệu Dương.

Cô rút điện thoại ra, lại phát hiện một chút sóng cũng không có. Trái tim bỗng chùng xuống, chẳng trách Tang Nhan lại có lòng tin Diệu Dương không vào được đây như vậy, chỉ cần vào trong biệt thự này, chính là gần như cách biệt với thế giới.

Có thể có cách gì liên lạc với thế giới bên ngoài chứ? Làm sao mới có thể liên lạc với Diệu Dương?

An Đình Đình cầm chiếc điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm mong một giây sau có thể bắt được một chút sóng, cho dù chỉ là một vạch.

“Cốc cốc...” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

An Đình Đình giật mình, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Cô giấu điện thoại dưới nệm của sô pha, ho khẽ một tiếng, nói: “Vào đi.”



Cửa mở ta, là người hầu đi vào.

Bọn họ để một ít thuốc xuống, lại để một chậu gỗ, giống như chậu dùng để rửa chân. Bên trong còn đang bốc khói nóng nghi ngút.

An Đình Đình nghi ngờ liếc nhìn bọn họ, chẳng lẽ muốn mát xa chân cho cô?

“Thưa cô, chủ nhân nói chân của cô trước đây từng bị thương. Đây là anh ấy cố tình căn dặn chúng tôi mang đến.”

“...”An Đình Đình có hơi mù mờ rồi.

“Thưa cô, cô chỉ cần ngâm hai chân vào trong này 15 phút là được rồi. Dược liệu bên trong rất quý, bình thường ở thành phố sẽ không mua được.”

Người hầu sau khi nói xong thì lịch sự gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân lui ra khỏi phòng.

An Đình Đình mơ hồ rồi.

Tang Nham này rốt cuộc có tâm tư gì đây? Anh ta rốt cuộc có ý gì? Đầu tiên bỏ thuốc cô, sau đó lại nịnh? Là sợ cô chạy mất hay sợ cô thật sự sẽ tự sát?

An Đình Đình suy tư trong lòng, nhưng vẫn thoải mái ngâm chân.

Lần trước vết thương ở chân tuy khỏi rồi, nhưng trên làn da trắng nõn vẫn còn để lại sẹo. An Đình Đình ở nơi này liên tiếp ngâm chân ba ngày, vết sẹo trên chân vậy mà nhạt đi không ít.

Có điều, mấy ngày này Tang Nham cũng không có xuất hiện ở trước mặt cô nữa.

An Đình Đình cầm điện thoại, đi đến các góc tìm sóng. Khi cô đến phòng trong cùng phía tây, ở vị trí sát cửa sổ thì tín hiệu cuối cùng cũng xuất hiện một vạch.

Cô vui mừng không thôi, đáng tiếc pin lại chỉ còn một vạch.

Tin nhắn của Mặc Diệu Dương đến như vũ bão, sau khi kéo dài mấy phút. Cô cưỡng ép mình bình tĩnh lại, gửi một tin nhắn cho Mặc Diệu Dương, không nói với anh cô đang ở đâu.

Đáng tiếc là cô không thể thông thể gửi định vị chuẩn bị của mình trên mess cho anh.

Huống chi, bên kia gửi tin nhắn đến: ‘Đình Đình, anh đã biết vị trí của em có thể ở rồi, đã đuổi đến đó. Em bảo vệ bản thân cho tốt, Bé cưng, anh rất nhanh sẽ đến cứu em.”

Do còn muốn tiết kiệm pin, An Đình Đình chỉ đành kết thúc lần liên lạc này. Lời của Mặc Diệu Dương đối với cô mà nói không nghi ngờ chính là một viên Định Tâm Đan.

Cô sau khi giấu điện thoại đi, không lâu sau thì có người gõ cửa.



“Cô An, chủ nhân hôm nay đãi tiệc, mời cô đến dùng bữa tối.”

Trong lòng An Đình Đình liền kêu ‘lộp bộp’. Mấy ngày nay Tang Nham đều không có xuất hiện làm phiền, thế nào hôm nay lại đột nhiên như thế? Hơn nữa, còn là sau khi cô liên lạc với Mặc Diệu Dương?

Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc này, người làm chào hỏi người bên ngoài một tiếng, sau đó mấy người mặc đồ hầu gái, trong tay cầm lễ phục tinh tế, giày đẹp cùng một bộ trang sức.

Bộ lễ phục được thiết kế theo kiểu đuôi cá cúp ngực màu bạc, giày cũng là giày cao gót màu bạc, bộ trang sức được chế tác tinh xảo, dưới ánh đèn chiếu vào phát ra ánh sáng lấp lánh.

Nhìn qua cũng biết bộ trang sức này có giá trị không nhỏ!

Lại là mánh lới như này.

An Đình Đình một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhìn sô pha bên cạnh, khẽ nói: “Để đó đi, tiệc tối tôi sẽ mặc.”

Người làm cẩn thận để đồ xuống, cung kính cáo biệt cô, sau đó rời khỏi phòng.

An Đình Đình không hiểu Tang Nham tại sao tối nay đột nhiên đãi tiệc. Bên trong liệu có chiêu trò gì không?

Thời gian bữa tiệc tối đã đến, An Đình Đình sau khi sửa soạn xong thì mở cửa phòng.

Nửa người màu bạc, cao quý nhã nhặn, khí chất bất phàm. Mà làn da của cô thậm chí còn hơn sắc bạc này, trắng nõn, nhẵn mịn, không có một chút tì vết.

Những người làm đứng canh ở cửa, bỗng cảm thấy trước mắt sáng lên. Trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh diễm.

“Dẫn đường.” An Đình Đình vuốt nhẹ lọn tóc xoăn bên mai, nhàn nhạt nói.


Người làm hoàn hồn lại, đưa ra tư thế mời: “Cô An, mời đi bên này.”


An Đình Đình sau khi vào đây ở, cũng đều không có tham quan căn biệt thự xa hoa này. hiện nay vừa đi ra, thật sự bị khung cảnh hoành tránh, xa hoa lộng lẫy bên trong mà phải xuýt xoa!


Nếu như nói nhà tổ là cung điện, ít nhất bên trong còn có hơi người. Mà nơi này hoàn toàn không giống nơi để cả nhà sinh sống, đây là hoàng cung, là dinh thự, là nơi thần tiên trên trời ở.


Sàn nhà được lát đá màu vàng kim, trên đỉnh đầu treo đèn chùm cỡ lớn, ánh đèn chiếu lên sàn nhà đều gợi ra sự đắt giá. Chính giữa có 4-5 cây cột lớn, trên cây cột chạm khắc hình rồng bay trong sương, vừa oai hùng vừa uy nghiêm!

Advertisement
';
Advertisement