Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Lời nói của Tang Nham vừa rơi xuống, An Đình Đình lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Ly lộ ra vẻ bất lực và mất mát. Mà Trần Thân trên mặt cũng có cảm giác dường như mang theo sự ghét bỏ.

An Đình Đình không khỏi cau mày.

Các cảnh trên TV đều như thế này, người dẫn đầu ban cho những người tùy tùng bên cạnh mình một người phụ nữ, những tên thuộc hạ vô cùng vui mừng. Nhưng trên mặt Trần Thân lại hiện lên sự chán ghét, lẽ nào trong lòng anh ta đã có người khác?

Quả nhiên, Trần Thân phản đối: “Anh Tang, em không muốn.”

Tang Nham cười, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Chuyện này, cậu không làm lẽ nào vẫn do tôi đích thân đi làm? Tôi muốn làm, chắc chắn phải làm vơi người thật, tôi không muốn làm với người giả!”

Câu nói này quả thật là lời trêu trọc trắng trợn.

An Đình Đình tức giận, giơ tay lên muốn tát anh ta.

Tang Nham liếc nhìn, nắm lấy cổ tay cô, nói đùa: “Phụ nữ dịu dàng một chút.” Nói xong, nắm ngược lại, kéo vào An Đình Đình đi vào rừng sâu.

“Buông tôi ra….Tang Nham, tôi cảnh cáo anh….nếu như anh dám động vào tôi….tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh….”


An Đình Đình bị anh đưa vào trong một chiếc lều màu xanh đậm, người đàn ông đứng bên ngoài chiếc lều, không đi vào, chỉ nói: “Em chỉ cần thành thực một chút, anh sẽ không làm khó em, cũng sẽ không ép buộc em qua đêm với anh. Anh phải giết chết người đàn ông của em trước, sau đó mới khiến em vĩnh viễn trở thành người phụ nữ của anh.”

“….Anh, quả thật điên rồi.” An Đình Đình tức giận đến mức không nói được lời nào.

“Cứ xem như là anh bị điên đi.”Tang Nham gật đầu, sau đó gọi vài người vào, ra lệnh: “Đứng ở ngoài canh giữ, không được cho cô ấy đi ra ngoài.”

“Vâng.”

Tang Nham vừa nhấc chân định rời đi, dường như lại nhớ ra điều gì đó: “Mấy người các cậu trói tay trói chân cô ấy lại, còn có, nếu như cô ấy la hét hãy bịt miệng cô ấy lại.”

“…..” An Đình Đình trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Vùng vẫy quát mắng: “Tang Nham, anh thả tôi ra….anh mau kêu bọn họ dừng tay….thả tôi ra….”

Sau khi mấy người kia dùng dây thừng trói An Đình Đình lại, dùng băng keo đặc biệt bịt miệng cô lại, mọi sự phản kháng của cô chỉ có thể nuốt vào trong, phát ra những tiếng rên rỉ

Tang Nham nghiêng người vuốt ve trán cô, nói: “Phụ nữ, ngoan một chút. Anh nhất định phải để em tận mắt nhìn thấy Mặc Diệu Dương bị mất mạng, nếu không anh sẽ không bắt em gánh cái tội ác này. Vậy tại sao phải đưa em theo để em nhìn thấy anh ta mất mạng….”

Nói đến đây, anh ta dừng lại, nghĩ một lúc: “Có lẽ là vì muốn em hoàn toàn chết tâm với anh ta.”

Đôi mắt của An Đình Đình tràn đầy sự tức giận, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rời đi.

Tình hình bây giờ ngày càng nguy hiểm.



Lúc nãy An Đình Đình còn cho là ở đây không có bố trí cái gì, nhưng bây giờ có vẻ như đã được sắp xếp ổn thỏa. Tang Nham và Trần Thân đã chuẩn bị 12 phần.

Diệu Dương có gặp nguy hiểm không? An Đình Đình hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại….

Hàng chục chiếc xe quân dụng đang chạy trên đường cao tốc.

Ở trong một chiếc xe trong số đó, Mặc Diệu Dương, Qúy Đình Kiêu, còn có Tiêu Quân đang ngồi trong chiếc xe rộng rãi, người lái xe là Mạnh Yến San.

Cô ta nhìn lộ trính phía trước nói: “Sắp đến nơi mà vệ tinh đã định vị, nhưng đến lúc đó xe sẽ không thể đi vào, chúng ta chỉ có thể đi bộ.”

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Một đội trong đó canh giữ ở bên ngoài, mấy người chúng ta đi vào là được rồi.”

Mạnh Yến San nhìn anh, gật đầu: “Được.”

“Cô cũng ở lại.”

“Tại sao?” Mạnh Yến San quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh.

“Bên trong rất nguy hiểm, tôi lo lắng Tang Nham đã biết được hành tung của chúng ta.” Ánh mắt của Mặc Diệu Dương vô cùng kiên định.

“Vậy thì tôi cũng không muốn ở lại, tôi muốn cùng mọi người đi vào.” Thái độ của Mạnh Yến San vô cùng kiên định.

Bầu trời dần dần trở nên âm u. Điện thoại của Mặc Diệu Dương vang lên, mấy cặp mắt ở trong xe đều dừng lại trên người anh.

Anh lấy điện thoại ra, là một số điện thoại lạ, nên ấn nút trả lời, đồng thời anh cũng bật loa ngoài.

“Diệu Dương, cứu em….huhu….cứu mạng, buông tôi ra, cầu xin các anh….a….”

Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết và tiếng cầu xin của An Đình Đình.

Mạnh Yến San chỉ cảm thấy da đầu mình bốc lên.

Tiêu Quân là người hoảng sợ nhất, giật lấy điện thoại trên tay Mặc Diệu Dương, lớn tiếng nói: “Dừng tay cho ông! Các người dám ức hiếp cô ấy….”

Vẫn chưa nói xong, điện thoại đã bị Mặc Diệu Dương cướp lấy, trực tiếp ấn nút ngắt máy.

Tiêu Quân sững sờ, mang theo sự tức giận và khó hiểu.

“Mặc Diệu Dương, có phải cậu điên rồi không? Cậu không nghe thấy Đình Đình bị mấy tên tiểu tử kia bắt nạt sao?”



Mặc Diệu Dương cong môi, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười kiên định: “Cô ta không phải là Đình Đình.”

“Cậu nói cái gì?” Tiêu Quân sững sờ.

Giọng nói này chính là giọng nói của Đình Đình, sao lại nói là không phải?

Mặc Diệu Dương quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: “Người phụ nữ của tôi, sao có thể lên tiếng cầu xin một cách dễ dàng như vậy chứ? Cúi đầu trước người khác sao có thể xứng làm người phụ nữ của Mặc Diệu Dương tôi!”

“….” Tiêu Quân vẫn có chút không yên tâm: “Sao cậu biết là không phải? Ngộ nhỡ phải thì sao.”

“Mặc dù giọng nói rất giống, nhưng cảm giác nói với tôi, người phụ nữ này chắc chắn không phải là Đình Đình.”

Tiêu Quân vốn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh kiên định như vậy, lẽ lào là tai của mình có vấn đề?

Màn đêm buông xuống.

Xung quanh chìm trong bóng tối, tĩnh lặng đến lạ.

Trên một cây cổ thụ lớn, trong căn nhà gỗ có ánh sáng yếu ớt. Đứng bên dưới có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh kẽo kẹt từ sàn gỗ, xen lẫn với tiếng rên rỉ đau đớn và sung sướng của phụ nữ, lâu lâu lại có tiếng gầm rú của đàn ông.

Quần áo của Ly đã bị cởi sạch, bị một người đàn ông cũng trần như nhộng đè dưới thân.

Trong căn nhà gỗ, tràn ngập sự kiều diễm và xa hoa.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ bị ai đó đạp ra.

“A….”Người phụ hét lên.

“Bang….” Tiêu Quân nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tức giận rút súng ra, bắn chết người đàn ông vừa nãy vần còn mây mưa.

Ly trần truồng, sau khi nhìn thấy Mặc Diệu Dương, nước mắt nhanh chóng trào ra, lấy cái khăn trải gường quấn lấy, nhào vào vòng tay của anh: “Diệu Dương, cuối cùng anh cũng đến cứu em….bọn họ…..bọn họ cưỡng ép em…em….”

Đôi mắt của Mặc Diệu Dương vô cùng hiện lên một tia phức tạp, đưa tay ra ôm cô ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Bé cưng, để em phải chịu ủy khuất rồi.”


Cảnh tượng trước đó thực sự khiến mọi người sửng sốt.


Những người khác đều biết điều đi xuống cây, để Mặc Diệu Dương và Đình Đình giả ở lại.


Đình Đình giả vừa khóc nức nở, dáng vẻ vừa mới bị cưỡng hiếp vô cùng đáng thương, vừa tố cáo những tội ác của đám người Tang Nham. Lúc đi xuống cây, tâm trạng của cô ta mới tốt hơn một chút.


Loại chuyện này khiến những người đến giải cứu An Đình Đình đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Advertisement
';
Advertisement