Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Tiêu Quân đi vòng qua trước mặt của người đàn ông kia, ngồi nửa người xuống, hỏi: “Người phụ nữ này đã cho các người bao nhiêu tiền để thuê các người đến giết tôi và Ninh Thanh.”

Đôi mắt của người đàn ông kia trừng lớn với sự hoảng sợ và luống cuống, đôi môi run rẩy.

“Nói!” Tiêu Quân bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

“Mười lăm... mười lăm tỷ...” Cả người của người đàn ông kia co rút lại, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Cậu Long, tôi sai rồi, tôi sai rồi... tội của tôi đánh chết vạn lần... cầu xin cậu thả tôi đi... tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ cho nên mới nghe lời của cô chủ mà thôi...”

Lời vừa mới nói ra, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.

An Giai Kỳ hét to lên: “Anh gạt người... anh nói láo! Mẹ ơi... bọn họ nói xấu con, mẹ đuổi bọn họ đi đi... mẹ ơi...”

Long Chi Nguyệt còn chưa mở lời, lúc này Tiêu Quân đứng dậy rồi nói tiếp: “Nói đến đây chắc có lẽ mọi người vẫn còn chưa tin. Không sao hết, con vẫn còn nhân chứng nữa.”


Nói xong, anh ta lại nhìn ra ngoài cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”

Ở ngoài cửa lại có một người đàn ông ăn mặc như là vệ sĩ bước vào.

Mà người đàn ông này chính là người đàn ông lúc nãy đã nhận một nửa số tiền còn lại từ chỗ của An Giai Kỳ, mà giờ phút này ở trong tay của anh ta đang cầm số tiền mặt lúc nãy An Giai Kỳ đưa cho.

Anh ta đi đến trước mặt của Tiêu Quân, đặt túi tiền vào trong tay của anh, cung kính nói: “Cậu chủ, tiền đều ở chỗ này, đều là do tự tay của cô Long giao vào trong tay của tôi.”

Tiêu Quân gật gật đầu đi đến bên cạnh bàn đổ tiền ở trong túi lên trên bàn, những cọc tiền đã được buộc cẩn thận ở bên trong rơi ra: “Mọi người đã nhìn thấy chưa.”

Cả quá trình Mạc Ninh Thanh đều không nói lời nào, dùng một loại ánh mắt khinh miệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần dần trở nên tái nhợt của An Giai Kỳ, cùng lúc đó ánh mắt của An Giai Kỳ và ánh mắt của cô chạm nhau.

Một người thì tràn đầy biểu cảm dương dương tự đắc xen lẫn với coi thường, một đôi mắt khác thì lại mang theo hận thù và phẫn nộ, giống như dao đang bắn về phía của cô.

Vất vả lắm mới có thể đạt được tất cả, tuyệt đối không thể tùy tiện mất đi như vậy được.

An Giai Kỳ đột nhiên vụt một tiếng quỳ xuống.



Long Chi Nguyệt vội vàng muốn nâng cô ta đứng dậy: “An An, con mau đứng dậy đi, có lời gì thì con nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con.”

“Mẹ ơi... người phụ nữ đó, cô ta biết rõ chuyện của con, cô ta đây là cố ý muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Long... tất cả những chuyện này đều là do cô ta bịa đặt ra để làm mờ mắt anh Quân... sao con dám đi giết người được chứ... con không có đâu mẹ...”

Tiêu Quân cười lạnh nói: “Đúng là biết diễn kịch mà, đã như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ cho cô chết tâm phục khẩu phục.” Anh ta nói xong liền lấy ra một đống ảnh chụp từ trên người của người vệ sĩ bước đến từ phía sau, lấy ra một đống rồi ném lên trên bàn.

“Mọi người tự xem đi, đây là hình ảnh lúc nãy, người phụ nữ này còn mặc đồ tang đưa phần tiền thừa còn lại cho người ta. Tôi nói xấu cho cô hả? Có vụ oan cô không, người phụ nữ có lòng dạ rắn rết giống như cô, cái đồ giả mạo.”

Ảnh chụp rơi vào trong tay của những người khác, những tiếng kinh ngạc cũng đồng loạt vang lên.

“Ôi chao, cái này... cái này đúng là cô chủ nhỏ mà.”

“Sao vậy chứ... thế mà thật sự là cô ta...”

An Giai Kỳ có làm như thế nào cũng không nghĩ đến mình thế mà lại bị người khác tính kế, lúc nãy cô ta rời khỏi chỗ này đi ra ngoài giao dịch với người ta, thế mà lại bị người của Tiêu Quân chụp lại.

Nhưng mà từ lúc nào cô ta lại nghi ngờ mình vậy chứ, anh ta trở về nhà nhiều ngày như vậy rồi, cô ta chưa từng xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, sao bọn họ có thể hoài nghi cô ta được.

Long Chi Nguyệt cũng đã nhìn thấy những tấm ảnh chụp đó, bà ta không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía An Giai Kỳ: “An An, tại sao lại phải làm như vậy hả? Sao lại phải hại người, vì cái gì?”

“... mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích đi... con không biết nữa, bọn họ muốn tiền, là do bọn họ muốn giết người...” An Giai Kỳ nói năng lộn xộn: “Bọn họ... con... bọn họ nói là ở trong nhà rất cần tiền... con... liền...”

“Rất cần tiền hả? Cô vung tay một cái liền chính là mười lăm tỷ.” Tiêu Quân cười nhạo một tiếng,: “Cô An à, cô ra tay quả thật là không phải hào phóng bình thường.”

Khuôn mặt của An Giai Kỳ lập tức đóng băng.

Bàn tay của Long Chi Nguyệt run rẩy nấm vuốt những chứng cớ đó, bà ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn con gái của mình, đột nhiên cảm thấy “cốt nhục” của mình quả thật vô cùng lạ lẫm.

“An An... tại sao còn phải làm như vậy.”

“Mẹ ơi… con…” An Giai Kỳ còn định thử nói gì nữa.



Lúc này Mạc Ninh Thanh đột nhiên lại cất cao giọng nói: “Cô Nguyệt, cô ta căn bản cũng không phải là con gái của cô đâu, thân phận của cô ta thật sự là con gái cả của nhà họ An ở thành phố G, cô ta chính là con ruột của An Mộ Thông, không hề có một chút quan hệ máu mủ với cô cả nhà họ Long.”

Long Chi Nguyệt như gặp phải đả kích, đột ngột quay đầu nhìn về phía Mạc Ninh Thanh.

Mạc Ninh Thanh tiếp tục nói: “Sở dĩ cô ta lừa gạt tất cả mọi người chẳng qua là vì muốn chiếm lấy thân phận của Tiểu Long Nữ, hưởng thụ một cuộc sống cao quý áo cơm không lo ở nơi này.”

Cô lấy ra một thứ, An Giai Kỳ vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức trợn trắng.

Mạc Ninh Thanh nói: “An Giai Kỳ, vật này đối với cô mà nói chắc là cũng không lại gì nhỉ.”

An Giai Kỳ vừa nhìn thấy sợi dây chuyền hình con bướm thì liền muốn giật lấy, Mạc Ninh Thanh cong tay lại thuận thế trốn ở sau lưng của Tiêu Quân, nói: “Sợi dây chuyền này đủ để chứng minh thân phận thực sự của Tiểu Long Nữ, nhưng mà vật này lại không thuộc về cô. Cô ấy là An Đình Đình, là bạn tốt của tôi, cô trộm sợi dây chuyền của cô ấy, trộm thân phận của người ta.

Sau khi tôi và Quân trở về, cô lo là chuyện này sẽ bị bại lộ, cho nên giả vờ bệnh không chịu ra gặp chúng tôi, vào lúc mà chúng tôi rời khỏi nhà họ Long thì cô mua người diệt khẩu. An Giai Kỳ, tâm địa của cô độc ác như vậy, sao xứng làm con cái của nhà họ Long được.”

Long Chi Nguyệt cũng bị việc này làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: “Cô Mạc, cô... cô nói cái gì chứ? Cô nói đứa bé này, con bé không phải là con gái của tôi... vậy... vậy con gái của tôi ở đâu.”

An Giai Kỳ hốt hoảng nói: “Mẹ ơi, con chính là con gái của mẹ mà, con chính là Tiểu Long Nữ đây.”

“Cô... im ngay!” Long Chi Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách móc một câu: “Cô làm ra loại chuyện đại nghịch bắt đạo tán tận lương tâm như thế, cô cũng không biết xấu hổ mà nói là con gái của tôi!”

Tiêu Quân nhìn tất cả mọi người ở trong căn phòng, cuối cùng đem ánh mắt di chuyển về phía ông cụ Long: “Ông nội à, chuyện này vẫn nên do ông nội quyết định.”

Ông cụ Long dù sao cũng là một người đã trải qua biết bao nhiêu chuyện trong đời, tuy là điểm đáng ngờ của chuyện này rất nhiều, nhưng mà đảm bảo huyết mạch của nhà họ Long là chuyện hàng đầu.


Ông đứng dậy, giọng nói chậm rãi nói ra từng chữ: “Người đâu, dẫn cô ta đi ra ngoài đi, tốt nhất là trông chừng cẩn thận một chút. Đưa cô ta đến bệnh viện có thẩm quyền nhất trong thành phố để kiểm tra mối quan hệ máu mủ.”


Mạc Ninh Thanh cảm thán ở trong lòng, hào môn thế gia đối với chuyện huyết thống thật sự vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng mà chuyện kỳ quái chính là tại sao ngay từ đầu, lúc An Giai Kỳ giả mạo bước vào, sao lại không có ai đề nghị làm chuyện này vậy chứ?


Cô nhướng nhướng lông mày, khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng gần chết của Long Chi Nguyệt thì lập tức hiểu ra cái gì đó.


An Giai Kỳ vừa nghe lời này thì hai chân liền mềm nhũn, ngã cái rụp xuống đất.

Advertisement
';
Advertisement