Người đầu tiên An Đình Đình nghĩ đến chính là Quan Bá Thiên!
Chỉ có ông ta và Mặc Cảnh Sơn mới có thể làm ra chuyện hủy hoại danh dự người khác khiến người ta mắc ói thế này.
Trong tiềm thức, đột niên An Đình Đình chợt phản ứng lại tại sao hôm nay Vân Diệp lại liên tục đập phá điện thoại của cô, lúc thường anh ta cũng sẽ phá rối cô nhưng còn chưa tới mức quá đáng như hôm nay.
Như vậy ý anh ta hôm nay không phải là do sợ cô nhìn thấy những bình luận trên mạng đó sao?
An Đình Đình nghĩ trong lòng biết mình đã trách lầm anh ta rồi, nhưng bình tĩnh mà nghĩ lại thì chút gièm pha này đối với An Đình Đình từ lâu đã thần kinh bách chiến thì chỉ đơn giản như mấy hạt mưa bụi thôi.
Cô đã trải qua những chuyện lộn xộn này không ít lần rồi, bị người khác hãm hại, bị đánh, bị bỏ thuốc... hình như đã thành chuyện thường ở huyện.
An Đình Đình bắt đầu kéo xem bình luận ở bên dưới.
Tôi thích ăn bánh trứng: Tôi biết người cậu nói này, là một bông sen trắng trong hồ xanh đó nha. Lần trước đã ầm lên chuyện cô ả quyến rũ đàn ông có vợ rồi. Không biết cô ả nghĩ gì vậy ta, người ta đã có gia đình rồi mà còn không biết xấu hổ chen vào.
Tôi biết chuyện anh không biết nè: Rep phía trên, có thế mà cũng không biết hả. Thật ra rất đơn giản, có mỗi một chữ thôi: tiền!
Yêu phải người theo chủ nghĩa độc thân: Những chuyện này đều khó phân biệt lắm, ai biết thật giả thế nào. Thôi im hết đi.
Đánh người không vả mặt, kiếm cơm nhờ nhan sắc: Ồ, bên trên nói nghe sâu xa quá ta... Tôi đoán chắc là người của hồ sen kia hả... Có tiền như vậy sao không thuê thủy quân tới tẩy trắng đi...
...
An Đình Đình xem từng bình luận một, phát hiện ra chỉ cần là người nói đỡ cho cô hoặc là người có thái độ trung lập đều sẽ bị mấy tên phun sơn đó phun tòe loe.
Cô tinh ý phát hiện thông tin cá nhân của người đăng thì thấy cấp rất thấp mà giờ đăng ký IP đã bị chủ nhân giấu đi mất rồi.
Trong lòng không có bao nhiêu dao động, chỉ cảm thấy áy náy với một số ít cư dân mạng lên tiếng vì mình. Tất nhiên, công lý thường nằm trong tay một số ít người. Hầu hết thời gian những anh hùng bàn phím trên Internet rất dễ bị người khác xúi giục.
Sau khi tắt trang web, An Đình Đình cũng tắt điện thoại đi, xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức.
Nhiều ngày kế tiếp, có thể việc chửi rủa cô sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, việc ép cô không thể ra khỏi cửa là mục đích cuối cùng của họ.
Ngày hôm sau, Mặc Ninh Thanh đi đến Thủy Sam Uyển.
Cô ta lo lắng nhìn An Đình Đình, sau đó nắm lấy tay cô mà nói: "Đừng quá quan tâm đến chuyện đó."
An Đình Đình khẽ gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta: "Đừng lo lắng, tớ không quan tâm đến những cơn bão nhỏ này đâu."
“Ừ.” Mặc Ninh Thanh gật đầu.An Đình Đình thấy gần đây sắc mặt Mặc Ninh Thanh hơi đờ đẫn, có vẻ ngủ không ngon nên cô cứ dò hỏi sức khỏe cô ấy gần đây, thế nhưng Mặc Ninh Thanh luôn lắc đầu nói rằng cô ta không sao.
Nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng An Đình Đình cô cũng có thể đoán được điều gì đó, dường như nó liên quan đến Tiêu Quân. Nhưng mà không phải họ đã quay trở lại Thành phố C ư? Không lẽ họ đang giận dỗi?
"Tiêu Quân đâu? Không liên lạc với cậu sao?" An Đình Đình hỏi.
Quả nhiên, cô nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Ninh Thanh hơi buồn bã, ngay sau đó, cô ta cụp mắt xuống: "Đình Đình, nói chuyện khác đi."
“... Được!.” An Đình Đình phải ngừng hỏi về vấn đề này, cô ôm Mặc Ninh Thanh an ủi: "Thật ra ngay từ đầu tớ đã rất lo lắng cho cậu. Tớ lo lắng cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình mà đau lòng."
Mặc Ninh Thanh cúi đầu không nói gì.
"Thật sự là duyên phận, Ninh Thanh, có lẽ cậu thực sự sẽ trở thành chị dâu của tớ trong tương lai đấy." An Đình Đình cười nhẹ nhàng.
Mặt Mặc Ninh Thanh lại đỏ ửng lên.
Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra mà Tiêu Quân rất ít khi liên lạc với cô, thậm chí thỉnh thoảng cô chủ động đến tìm anh, phản ứng của anh đều lạnh lùng. Không biết vấn đề ở đâu? Cô đã nói gì đó hay làm điều gì đó khiến anh ta không hài lòng sao?
Mặc dù là có cũng có thể nói ra, thái độ như vậy là ý gì đây chứ!
An Đình Đình suy nghĩ một chút, nói: "Cậu cũng biết việc bọn họ làm có tính nguy hiểm rất cao. Tiêu Quân như vậy đã rất tốt, ít nhất còn biết liên hệ với cậu."
Mặc Ninh Thanh nghe xong thì lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhướng mày liếc An Đình ĐìnhAn Đình Đình giật giật khóe miệng, cười khổ nói: "Mỗi lần Diệu Dương ra ngoài có việc gì, anh ấy cũng chưa từng liên lạc với tớ. Lần này cũng vậy. Cậu biết không, Diệu Dương cho tới nay cũng không liên lạc với tớ."
Mặc Ninh Thanh lúc đầu còn chua xót, nhưng khi nghe vậy thì cô đột nhiên cảm thấy chính mình quá không biết thỏa mãn. Vốn dĩ cô tới là để an ủi bạn thân của mình, nên ngay lập tức phải an ủi An Đình Đình.
"Đình Đình, sở dĩ anh ấy làm như vậy, hoàn toàn... có thể là xuất phát từ sự an toàn của cậu. Anh ấy sợ một khi liên hệ với cậu anh ấy sẽ bị phát hiện, anh ấy cũng sợ rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm."
An Đình Đình cong môi, trên mặt vẫn nở nụ cười, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng đầy sự chua chát, xót xa.
Cuối cùng, cô lấy điện thoại ra và cho Ninh Thanh xem video kia.
Mặc Ninh Thanh sủng sốt: "Đình Đình, theo những gì tớ biết về Diệu Dương.. tớ không nghĩ anh ấy giống như người đàn ông vô trách nhiệm bắt cá hay tay. Hơn nữa, cậu đang mang thai, anh ấy cũng biết điều đó."
An Đình Đình gật đầu, nhưng không nói gì.
"Cho dù bây giờ anh ấy không thể ở bên cạnh cậu, nhưng... cũng không có khả năng cùng người phụ nữ Cốc Nhược Lâm kia... làm loại chuyện này." Mặc Ninh Thanh nhíu mày.
An Đình Đình suy nghĩ một chút, nắm lấy tay cô ta nói: "Chuyện này tớ chỉ nói với cậu, cậu phải giữ bí mật giúp tớ đấy."
"Ừ, yên tâm đi, Đình Đình."
“Còn một chuyện nữa, mong cậu giúp tớ.” Tình cảnh hiện tại của An Đình Đình rất nhạy cảm, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô dù có làm gì cũng không tiện ra ngoài.
"Cậu nói đi, nếu giúp được tớ sẽ giúp."
"Hãy giúp tớ xác minh tính xác thực của video này!"
"Điều này..."
Mặc Ninh Thanh ban đầu không muốn đồng ý, bởi vì cô biết An Đình Đình đang mang thai, một khi đoạn video này là thật thì Đình Đình sẽ chịu đả kích như thế nào.
Cô không muốn An Đình Đình xảy ra chuyện, tuy nhiên, cô cũng không thể chịu đựng được lời cầu xin của Đình Đình nên miễn cưỡng đồng ý.
An Đình Đình nhìn thấu suy nghĩ của cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: "Ninh Thanh, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng muốn biết đáp án chính xác đúng không?"
Mặc Ninh Thanh cắn môi do dự nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
"Vì vậy, cho dù kết quả có ra sao... Cậu cũng đừng giấu tớ. Đừng lo, tớ không còn ngây thơ bồng bột như xưa nữa. Tớ sẽ vì con mà bình tĩnh lý trí!"