Quả thật Cốc Nhược Lam rất hận Long Đình Đình. Hiện tại còn hận đứa bé trong bụng cô hơn. Cô ta đã vô số lần mơ đến, chuyện sinh một đứa trẻ cho Diệu Dương, con trai cũng tốt, con gái cũng tốt. Chỉ cần là của Diệu Dương, cô ta đều muốn.
Cô ta hơi híp mắt lại, trong con mắt toả ra ánh sáng oán hận, độc ác. Hai tay nắm chặt lấy thanh sắt lan can, yết hầu đè thấp nói: “Cô nghe rõ cho tôi, đừng tưởng rằng trong bụng của cô mang theo con của Diệu Dương, thì tôi sẽ đối xử khác với nó. Trong mắt của tôi, chỉ cần không phải là con của tôi và Diệu Dương, thì những đứa khác đều là con hoang! Tốt nhất cô đừng để cho tôi có cơ hội, nếu không nhất định tôi sẽ tự tay chơi chết các người.”
“Ha ha ha ...... " Cốc Nhược Lâm lớn tiếng cười.”
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Long Đình Đình, lúc này đã dự tợn đến mức như ác ma. Đôi mắt từng xinh đẹp đến như vậy, lại giống như đã trải qua độc dược, thạch tín, nơi nào đi qua, đều giống như có gió độc thổi qua.
“Quả thật không thể nói lý với cô.”
Long Đình Đình không nghĩ đến, người phụ nữ này không ngờ đã phát điên đến trình độ đó. Đến cả một đứa trẻ chưa ra đời, mà cũng có thể nguyền rủa độc ác như vậy
Sau khi cô nói xong câu này, lạnh lùng xoay người rời đi.
Người phụ nữ này đã điên rồi, trong miệng của cô ta cũng chỉ có những lời điên khùng. Long Đình Đình cũng không hi vọng bé con ở trong bụng của cô nghe được những lời khó nghe như vậy.
Cốc Nhược Lam thấy cô xoay người rời đi, liền không cười nữa. Chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta trầm lại: “An Đình Đình, cô có nhớ rõ cái video đó không?”
Cốc Nhược Lam cũng không biết chuyện cô đã đổi thân phận, cho nên vẫn xưng hô với cô bằng cái tên cũ là An Đình Đình.
Vốn dĩ Long Đình Đình quyết tâm muốn rời đi, thế nhưng vào lúc này. Hai chân lập tức nặng như rót chì, nặng nề như sắt, không thể bước đi nổi.
Cốc Nhược Lam rất hài lòng với phản ứng đó của cô, nhếch môi cười. Sau đó, cúi đầu xuống, cũng bắt đầu vuốt ve bụng của mình.
Long Đình Đình quay đầu lại, liền thấy một màn này.
Chẳng lẽ… Cô ta cũng mang thai? Cho nên, mới có vể vội vàng như bị lửa đốt, muốn đến gặp cô?
Trên mặt của Cốc Nhược Lam là vẻ bệnh tật, ôm lấy khoé miệng, nói: “Như cô cũng đã thấy video đó đúng không? Đêm hôm đó, Diệu Dương đối với tôi, ôn nhu như vậy, quan tâm như vậy… Mặc dù, lần đó tôi không mang thai con của anh ấy…”
Lời này vừa nói ra, trong lòng của Long Đình Đình khẽ thở dài một hơi.
“Nhưng mà, tôi tin rằng, chỉ cần anh ấy chịu gặp tôi… Tôi vẫn có cơ hội có thể sinh con cho anh ấy…”
Long Đình Đình chỉ cảm thấy buồn nôn. Cô vội vàng xoay người, mà hành động đó của cô khiến cho Cốc Nhược Lâm rất không thoải mái.
Sắc mặt của Cốc Nhược Lâm lập tức thay đổi, một lần nữa nắm chặt lấy lan can, hung ác nói: “An Đình Đình, cô đừng cho rằng cô đơn thuần như vậy, vui vẻ như vậy… Thì tính là gì chứ? Diệu Dương không phải cũng phản bội cô đó sao? Không phải cũng giống như tôi sao… Chẳng lẽ cô cho rằng anh ấy thật sự chỉ yêu mình cô? Cô đừng có nằm mơ!”
Long Đình Đình chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt, một lời cô cũng không muốn nói với người phụ nữ điên này, nói nhiều một câu đều cảm thấy là lãng phí thời gian và sức lực của mình.
Mấy ngày tiếp theo, Mặc Diệu Dương vẫn hoàn toàn như trước đây, đi sớm về trễ, chỉ là trước kia về muộn, bây giờ đã phát triển thành đến gần rạng sáng mới về. Mỗi lần như vậy, Long Đình Đình đều cẩn thận hỏi, anh đều trả lời là do công việc quá bận rộn, hạng mục của công ty đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, vân vân..
Cho đến tận khi có một tin tức lớn khiến cho thành phố G nổ tung. Đó là cậu hai của nhà họ Mặc mua phòng tân hôn với một cô gái thần bí ở bên ngoài, cô gái đó là người yêu mới của cậu hai.
Khi Long Đình Đình nhìn thấy tin tức này là lúc đang ăn sáng, quả thực cô không dám tin vào hai mắt của mình.
Bởi vì, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy, người đàn ông xuất sắc như Mặc Diệu Dương, khó tránh khỏi việc có nhiều người phụ nữ theo đuổi. Cho dù anh có rơi vào rừng hoa đào như thế, nhưng chắc chắn sẽ không làm loạn. Thế nhưng, chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thực chính là một đòn cảnh cáo đánh vào cảm giác của cô.
Long Đình Đình không tin đây là sự thật, mà Mặc Diệu Dương cũng không ở nhà. Lúc này cô đứng ngồi không yên, sau khi suy nghĩ một hồi, quyết định tự mình lái xe đi tìm anh.
Cô lái xe, một đường đi thẳng đến cao ốc của Mặc Thị.
Khi xuống xe, cô vẫn do dự. Dù sao lần trước, cô cũng bị chặn ở ngoài, không biết lần này, Diệu Dương đã bỏ cái quy củ đó đi chưa.
Khi Long Đình Đình xuống xe đi vào cao ốc Mặc Thị, may mắn thế nào, lại có mấy người đi đến phương hướng đối mặt với cô.
Mà đi đầu, chính là Mặc Diệu Dương và Ôn Lam.
Trước đó, Ôn Lam sẽ còn kiêng kị ánh mắt của Long Đình Đình. Thế nhưng lần này, chẳng những cô ta không kiêng kị, mà còn cầm chặt hơn tay của Mặc Diệu Dương.
Mà Mặc Diệu Dương, cũng không giống như trước kia, bị bắt gặp với người khác phái, sẽ bối rối và ngạc nhiên nữa.
Cả người của Long Đình Đình đều như hoá đá, ngơ ngác nhìn hai bọn họ thân mật như vậy.
Mặc Diệu Dương thấy được cô, sắc mặt vẫn như bình thường, trên gương mặt thản nhiên. Bước chân dừng ở trước mặt cô, thản nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“…” Câu hỏi này, người khác cũng không biết phải trả lời như nào mới tốt nữa!
Nhưng dáng vẻ của Ôn Lam lại vẫn dịu dàng hào phóng, đoan tranh nhã nhặn, nhẹ nhàng mỉm cười với Long Đình Đình: “Cô Long, thật sự là có duyên, chúng ta lại gặp mặt. Nhưng mà, thật không khéo, tôi và Diệu Dương đang chuẩn bị ra ngoài có việc.”
Đấy là hoàn cảnh gì đây? Người thứ ba nhìn thấy vợ chính thất, mà lại càn rỡ như vậy sao?
Con mắt của Long Đình Đình khẽ híp một cáu, ánh mắt di chuyển từ Ôn Lam đến cánh tay của Mặc Diệu Dương, sau đó chậm rãi dời đi. Sau đó, dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc nói: “Vậy xin hỏi cô Ôn, cô muốn cùng chồng tôi đi đâu vậy? Làm cái gì vậy?”
Câu nói này vừa ra hỏi miệng, đã khiến cho Ôn Lam ngồi vững cái danh phận người thứ ba. Mà một phương diện khác, cũng đã làm rõ cô chính là vợ hợp pháp của Mặc Diệu Dương.
Bởi vì, Boss lớn cũng không phản bác lại.
Cho nên những nhân viên công tác ở phía sau cũng đều không dám nói lời nào cả. Hoá ra người phụ nữ này chính là vợ của tổng giám đốc.
Long Đình Đình cũng nhìn thấy, Trần Hằng đang đứng ở phía sau bọn họ.
Ồ… Quả thật đã mấy ngày không thấy anh ấy rồi. Lần này gặp mặt, lại khiến cho Long Đình Đình nhớ đến ngày đi đăng kí kết hôn ở cục dân chính với Mặc Diệu Dương. Tất cả mọi thứ, phảng phất đều như chỉ mới xảy ra ở ngày hôm qua.
Đến cùng thì Ôn Lam vẫn là Ôn Lam. Giống như tên gọi của cô ta, mặc kệ gặp phải chuyện gì khó xử, đều có thể xử lý lạnh lùng và dịu dàng. Cô ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, khẽ nói: “Đương nhiên là đi xem phòng? Chẳng lẽ cô Long không biết sao? Khả năng này cũng không lớn nhỉ!”
Long Đình Đình chấn động ở trong lòng! Người phụ nữ này, quả thật không thể xem thường.
“Hôm nay tin tức bên ngoài đều đang nói đến việc tôi và Diệu Dương đi mua phòng ở. Ha ha… Tôi còn tưởng rằng mặc dù cô Long đang mang thai, nhưng ít nhất vẫn quan tâm đến tin tức mới. Không nghĩ tới, cô chẳng qua chỉ là một con sâu gạo ở trong nhà, làm một người nội trợ chờ đợi chồng nuôi mà thôi.”
Câu nói này, quả thực chính là khiêu khích, châm chọc trần trụi!