“Ma...a…Cứu tôi với...Anh Đình Kiêu cứu em ...a a a...”
Mặc Diệu Tuyết thực sự sợ hãi, cô trốn dưới chăn.
“Diệu Tuyết, chị không phải là ma, chị vẫn chưa chết, thật đấy...Đám người Diệu Dương đều nhầm rồi. Không tin cứ thử sờ tay chị đi, xem có ấm không.”
Long Đình Đình cho tay vào trong chăn của Mặc Diệu Tuyết.
Mặc Diệu Tuyết sợ tới mức toàn thân phát run. Tuy nhiên cô vẫn chạm vào tay Long Đình Đình.
Nóng thật, có chút ấm áp, đôi tay thật mềm!
Cơ thể cứng ngắc đang cuộn tròn giật mình. Mặc Diệu Tuyết nằm trên giường mở to mắt, trong vô thức lấy tay mình nắm lấy tay Long Đình Đình.
Cô ngó đầu ra khỏi chăn, trong ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên, có chút hoang mang, có chút sợ hãi, nhưng lại chứa nhiều niềm vui hơn cả. Nước mắt cô ngay lập tức trào ra. Cô ôm lấy Long Đình Đình và khóc òa lên.
Long Đình Đình không kìm được cảm xúc, có chút cảm động: “Đồ ngốc, đừng khóc nữa, không tốt cho mắt đâu.”
Mặc Diệu Tuyết “trách móc” bằng giọng thì thào: “Chị dâu, chị…chị thật quá đáng. Tại sao lại có thể giấu mọi người những chuyện như này được chứ, hức hức…Chị có biết không, chị thực sự…thực sự làm em đau lòng đấy…”
Khóe miệng Long Đình Đình nở nụ cười dịu dàng, lau nước mắt trên mặt cô, an ủi: “Bởi vì chuyện này tương đối nghiêm trọng, chị không thể làm gì khác được.”
“Không thể báo với người ta một tiếng sao? Mọi người thật quá đáng.” Cô em gái nhỏ chu môi lên, lúc thì khóc lúc lại cười.
“Chị xin lỗi.” Long Đình Đình nhẹ nhàng ấn tay vào trán cô, nói: “Nếu như chị không làm vậy, thì bộ dạng đau buồn của em cũng không giống thật như này được!”
“...” Mặc Diệu Tuyết không nói nên lời.
Long Đình Đình cười lớn, đột nhiên cảm thấy mình thật nhẫn tâm khi nói ra lời này. Cô gật đầu, nói với giọng chân thành: “Chị dâu thật lòng xin lỗi em gái nhỏ Diệu Tuyết. Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì, chị sẽ không giấu em nữa.”
“Cũng tàm tạm.” Mặc Diệu Tuyết từ khóc chuyển thành cười: “Không được không được, chị phải thề với trời đi, nếu không sau này em không để ý đến chị nữa.”
Nghe xong, Long Đình Đình nhanh chóng giơ ngón tay lên: “Ừm ừm, chị xin thề!”
Tậm trạng của Mặc Diệu Tuyết dần dịu đi.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Khi họ quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Diệu Dương đang đứng đó, nói với sắc mặt có chút khó chịu: “ Con bé Diệu Tuyết này, Đình Đình không được khỏe, em không biết à?”
Mặc Diệu Tuyết khịt mũi với anh, sau đó nói với Long Đình Đình: “Chị dâu, chị mau về đi. Em không sao rồi mà.”
“Em thật sự không sao chứ?” Long Đình Đình nhướng mày.
“Thật mà. Chị mau về đi…Đừng để đến lúc…anh hai lại trách mắng em!”
Long Đình Đình vỗ vỗ vai cô, cười và nói: “Vậy được rồi, chị về Thủy Sam Uyển trước đây, hôm khác gặp nhau nhé.” Nói xong, cô quay đầu, cùng Mặc Diệu Dương bước ra khỏi phòng.
Trên đường về, Mặc Diệu Dương cứ nắm tay Long Đình Đình mãi không rời.
“Vừa rồi nhóc con nói gì với em vậy?” Mặc Diệu Dương tiện tay nắm một chiếc lá trên cành cây, hỏi.
“Con bé thực sự rất đau lòng, và em đã thề sau này sẽ không làm vậy với nó nữa.”
“Con bé này.” Mặc Diệu Dương không khóc cũng không cười nổi. Ngay lập tức, anh đã nói ra hết những chuyện anh nhìn thấy tối qua giữa Mặc Diệu Tuyết và Quý Đình Kiêu, sau đó anh cau mày nói: “Rốt cuộc hai người họ đang làm gì vậy?”
Long Đình Đình khẽ mỉm cười, cô dừng bước, đứng trước mặt Mặc Diệu Dương, hai tay vòng qua eo anh, nói: “Anh thử nói xem, có thể là tình huống gì chứ?”
“Nếu là chuyện đó, thì anh sẽ không cho phép đâu.”
“Tại sao vậy?”
“...Quá nguy hiểm!”Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lúc, sau đó nói như vậy.
Long Đình Đình nhướn mày nói: “Có phải anh nghĩ Quý Đình Kiêu không đủ năng lực để bảo vệ Diệu Tuyết?”
Mặc Diệu Dương khẽ thở dài, anh nói: “Em yêu, ngay cả anh cũng khiến em bị thương biết bao lần, huống chi là cậu ta.”
Xem ra Mặc Diệu Dương không đồng ý việc hai người bọn họ ở bên nhau. Nhưng theo trực giác của người phụ nữ, Long Đình Đình có thể nhìn ra, cô bé Diệu Tuyết thực sự rất yêu Quý Đình Kiêu. Nếu họ không được cho phép ở bên nhau, cô bé chắc sẽ phát điên lên mất.
Hơn nữa vừa rồi, nhìn dáng vẻ bơ phờ của cô nhóc, chắc chắn trong khoảng thời gian này đang phải chịu sự dằn vặt nhớ nhung. Trong lòng không khỏi có chút xót xa. Vì vậy, Đình Đình có lòng muốn giúp.
“Có lúc này lúc khác mà.” Long Đình Đình nháy nháy mắt.
Mặc Diệu Dương tỏ vẻ nghi ngờ, Long Đình Đình mỉm cười, cô nói tiếp: “Tình hình lúc đó tồi tệ hơn nhiều so với bây giờ. Nói một cách tồi tệ, thì nó thực sự nguy hiểm tứ phía, đó là nơi mà chỉ cần bước một chân không chuẩn có thể sẽ rơi vào hố ngay lập tức. Thế nhưng, bây giờ thì khác. Bây giờ có thể nói chúng ta đã chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi, hơn nữa Tang Nham hết lần này đến lần khác phải chịu đả kích, nhất định không dám ngông cuồng như trước nữa, chắc chắn sẽ bớt phóng túng hơn.”
“Điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta và tất cả mọi người xung quanh đều an toàn. Tang Nham là người vô cùng tự phụ, sau lần này, anh nghĩ anh ta sẽ không kiềm chế được bản thân mà chỉ càng trở nên điên loạn hơn.” Khi Mặc Diệu Dương nói ra câu này, sắc mặt anh có chút nặng nề.
Có thể nhìn ra, tâm trạng của người đàn ông này đang không ổn! Nhưng, Long Đình Đình không muốn cứ thế mà bỏ cuộc.
Về chuyện của Quý Đình Kiêu và Mặc Diệu Tuyết, cố muốn tranh thủ phần lớn là vì Diệu Tuyết.
Long Đình Đình cười nhẹ, nói: “Em nghĩ không cần thiết đâu, Trước hết, cậu ta liên tiếp bị trọng thương, bắt buộc phải dưỡng thương trong một thời gian dài. Tiếp nữa, Trần Thân hiện ở trong tay chúng ta, tính đến hiện tại thì Tang Nham vẫn chưa biết chuyện. Vậy nên anh ta đang rơi vào thế bị động…”
Mặc Diệu Dương đột nhiên ngắt lời cô, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
“Yến San bị anh ta làm hại đến như vậy, thay đổi diện mạo không nói làm gì, ngay cả tính cách cũng thay đổi, điều đó đủ để thấy anh ta vô tình và nhẫn tâm thế nào! Anh không cho phép những người xung quanh anh gặp nguy hiểm như vậy. Em yêu, em phải biết rằng, một khi chúng ta đã dính vào, ngày nào Tang Nham chưa bị loại bỏ, thì chúng ta vĩnh viễn không có được sự an toàn tuyệt đối!”
Giọng nói của người đàn ông có chút cáu kỉnh hơn bình thường. Giọng nói đó, cũng có một chút gì đó như đang giáo huấn. Long Đình Đình rõ ràng bị giật mình.
Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, chậm rãi nói: “Vậy em thì sao? Chẳng phải bây giờ em vẫn khỏe sao?”
“Sao em có thể so sánh với Diệu Tuyết được chứ?” Mặc Diệu Dương buột miệng nói ra.
“...” Long Đình Đình mở to mắt nhìn anh.
Cuộc trò chuyện của hai người, đã lên một mức độ cảm xúc khác. Và câu nói này của Mặc Diệu Dương mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc, cũng mang rất nhiều ý nghĩa.
Long Đình Đình hít một hơi và nói: “Diệu Dương, ý anh là…anh đang muốn nói, em gái anh, so với một người vợ như em đây, còn quan trọng hơn, có phải là ý đó không?”
Tất nhiên là Mặc Diệu Dương không hề có ý đó, vừa rồi vì quá lo lắng nên anh mới nói vậy. Nhưng chưa kịp nghe anh mở lời, Long Đình Đình đã lộ ra vẻ mặt thất vọng, quay người rời đi.