Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương cũng không xa lạ gì đối với giọng nói của người đàn ông này, có thể nói là vô cùng quen thuộc, cho dù là chưa nhìn thấy dáng vẻ của người đó nhưng mà anh cũng có thể biết là ai đang nói chuyện.

Quả nhiên, Mặc Diệu Dương vừa thoáng nướng mày lên liền nhìn thấy Mặc Diệu Lương liều mạng trốn tránh một người phụ nữ, cũng là bóng dáng đang chạy về phía thang máy, lúc nhìn kỹ lại người phụ nữ quấn lấy anh ta, Mặc Diệu Dương giật mình.

Dáng người đó, kiểu tóc đó, cùng với một bên mặt… Là Long Đình Đình!

Anh sợ là mình nhìn lầm, còn tập trung nhìn kỹ. Lúc này Mặc Diệu Lương đã trốn vào trong thang máy, người phụ nữ đó cười nói đi vào theo, bộ dạng mềm mại đáng yêu như là con rắn nước, uốn éo bên cạnh người đàn ông như con bạch tuộc.

Trêи mặt của Mặc Diệu Lương lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lại mang theo vẻ giận dữ không muốn bị làm phiền: “Chị dâu à, cầu xin chị đừng làm như vậy nữa, chị không quan tâm đến mặt mũi của anh trai tôi thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé mới chào đời chứ.”

Người phụ nữ không nói chuyện, chỉ cười hì hì, cuối cùng lại ôm cổ của Mặc Diệu Lương nhóm chân lên muốn hôn môi của người đàn ông.

“Này… Chị dâu!” Mặc Diệu Lương đành phải đẩy cô ta ra, trong nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau với Mặc Diệu Dương đang đứng ở bên ngoài thang máy.


Mặc Diệu Lương lộ ra biểu cảm kinh ngạc dữ dội, mà lúc này góc nghiêng của người phụ nữ đó hoàn toàn lộ ra trong mắt của Mặc Diệu Dương.

Long! Đình! Đình!

Mặc dù là anh không nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ này hoàn toàn, nhưng mà khía cạnh này, chỉ là một khía cạnh anh có thể nhận ra ngay người phụ nữ này chính là Long Đình Đình.

Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, anh nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trêи mặt của Mặc Diệu Lương cùng với cặp mắt lộ ra vẻ bối rối.

Đôi cẩu nam nữ này… Đáng chết!

Sau khi Long Đình Đình đi ra từ nhà vệ sinh, đi đến chỗ rẽ lại đột nhiên có một cậu trai trẻ tuổi thô lỗ đụng vào cô, trong lúc bối rối cậu trai chạm vào tóc của cô làm cho mái tóc buộc chắc chắn của cô bị hỗn loạn.

Long Đình Đình xin lỗi… Xin lỗi cô.” Sau khi cậu trai đứng vững thì ấp úng nói xin lỗi.

Long Đình Đình có chút tức giận, sao người này đi đường lại thô lỗ như vậy chứ, nhưng khi thấy cậu trai này thành tâm thành ý nói lời xin lỗi ngọn, lửa giận trong lòng cũng mất đi phân nửa, cô hơi gật đầu nói: “Không sao đâu.”

Nói xong liền rời đi.



Lúc đi đến vị trí lúc nãy dùng cơm với Mặc Diệu Dương, cô lại phát hiện người đàn ông đã không còn ở đây.

Kỳ quái, anh đi đâu rồi? Cũng đến nhà vệ sinh rồi à? Nhưng mà ít nhất anh phải chờ mình trở lại rồi mới đi chứ, dù sao thì túi xách và điện thoại này nọ của cô vẫn còn ở ghế ngồi mà.

Thế là Long Đình Đình ngồi xuống đợi một chút, lúc cô phát hiện chìa khóa xe của Mặc Diệu Dương đã không đặt ở vị trí cũ ở trêи bàn, trong lòng của cô mới có nghi hoặc.

Gọi nhân viên phục vụ, hỏi rõ nguyên nhân mới biết được hóa ra là người đàn ông ấy đã thanh toán đi rồi.

Có chuyện gì vậy chứ? Long Đình Đình không hiểu ra làm sao, tại sao người đàn ông này lại có thể như vậy chứ, đã nói là ra ngoài dùng cơm, vốn dĩ còn lên kế hoạch xem phim gì đó, sao lúc đi lại không nói một tiếng nào.

Trong lòng không vui, thế là cô cầm túi xách rời khỏi nhà hàng.

Cô vừa mới đi ra cửa nhà hàng không bao lâu, xe của Mặc Diệu Dương liền lao vùn vụt tới, tốc độ xe vô cùng gấp gáp, giống như là mang theo một ngọn lửa giận tùy tiện dừng ở trước mặt của cô.

Long Đình Đình mở cửa xe ra, giọng điệu cũng có chút không tốt, hỏi: “Anh sao vậy, tại sao đi mà lại không nói với em một tiếng?”

Người đàn ông không nhìn cô, nhưng mà đôi môi nhếch lên, dường như là muốn nói rồi lại thôi.

Long Đình Đình nhướng mày nhìn về phía anh, một bên mặt của người đàn ông kia kéo rất căng, anh có bộ dạng này nói rõ là tâm trạng của anh không tốt.

“Sao vậy?” Cô lại hỏi một tiếng.

Người đàn ông không nói gì, đợi sau khi cô thắt chặt dây an toàn, anh nhấn chân ga một cái liền lao ra phía trước.

Trêи đường đi, từ đầu đến cuối người đàn ông đều sa sầm mặt mũi không nói một lời.

Mặc dù là Long Đình Đình nghi ngờ, nhưng mà trong lòng cũng không thoải mái, rốt cuộc là mình đã trêu chọc đến cậu hai này ở đâu vậy chứ? Bày sắc mặt này ra cho ai xem? Cô cẩn thận nhớ lại các chi tiết, lúc nãy thẳng cho đến khi lúc cô nói đi nhà vệ sinh anh vẫn còn rất tốt, sao khi trở về liền thay đổi rồi…

Xe chạy thẳng một đường đến nhà tổ nhà họ Mặc, Long Đình Đình cũng không nói gì nữa, mà từ đầu đến cuối người đàn ông cũng không nói một lời, trong xe lâm vào một mảnh yên lặng…



Vốn dĩ còn muốn hỏi anh tối nay có phim gì hay, nhìn thấy anh có tâm trạng như vậy, Long Đình Đình cũng không hỏi nữa.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe nhà tổ nhà họ Mặc, người đàn ông tắt máy rồi bước xuống xe, cửa bị anh đóng lại vang một tiếng vang rất lớn, làm cho Long Đình Đình không kịp đề phòng giật nảy mình.

Cô nhíu mày, tâm trạng lập tức cũng rơi xuống vực sâu.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô yên lặng đẩy cửa xe ra, cũng bước xuống.

“Diệu Dương… Diệu Dương…” Long Đình Đình nhanh chân đuổi theo: “Anh sao vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Long Đình Đình đuổi kịp Mặc Diệu Dương đang bước từng bước lớn đi ở phía trước, ngăn chặn lại hướng đi của anh: “Nói cho em biết đi, anh sao vậy?”

Hướng đi của người đàn ông bị ngăn cản nên không thể không dừng bước lại, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn về phía cô. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, ngũ quan tinh xảo thu hút người khác, nhất là đôi mắt to trắng đen rõ ràng, trông vô tội vô hại.

May là cái này do anh tận mắt nhìn thấy, nếu như Mặc Diệu Lương đột nhiên nói cho anh biết cái gì đó chắc chắn là anh sẽ không tin tưởng. Long Đình Đình, em hay lắm! Làm chuyện phản bội mà còn giả vờ có bộ dạng thuần khiết ngây thơ, hay thật đấy, giả vờ cho ai xem vậy?

Đôi lông mày của Mặc Diệu Dương hơi nhăn lại, một biểu cảm không kiên nhẫn: “Tự em suy nghĩ đi.” Nói xong, anh đi vòng qua người của cô đi thẳng ra phía trước.

Long Đình Đình bị câu nói đó làm cho không hiểu gì hết.

Tự mình nghĩ? Cái gì gọi là tự mình nghĩ? Không phải là anh tức giận thời gian đi toilet của mình quá dài để cho anh chờ lâu? Kìm nén cảm xúc, cô đuổi theo một lần nữa, mở miệng giải thích.

“Có phải là anh trách em thời gian rời đi quá lâu hay không vậy? Xin lỗi anh, anh đừng giận mà có được không?” Long Đình Đình vốn dĩ không muốn ngậm đắng nuốt cay mà giải thích như vậy, nhưng mà cô vẫn nói ra.


Mặc Diệu Dương cũng không thèm nhìn cô một cái nào, cười lạnh nói: “Không có.”


“…” Long Đình Đình nghẹn lời, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của người đàn ông: “Em cũng đều đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ như thế này mà anh lại tức giận. Vậy còn anh thì sao hả? Bây giờ anh đều đã là người làm ba rồi đó!”


Mặc Diệu Dương đột ngột dừng bước, cô không nhắc đến chuyện làm ba thì vẫn còn tốt, vừa nhắc đến cái này thật là một bụng lửa giận không có chỗ để phát tiết.


“Em không biết à? Đương nhiên bây giờ anh hiểu rõ anh là người đã làm ba, còn em thì sao hả? Lúc em làm chuyện gì đó em có từng nghĩ đến thân phận hiện tại của em đã là một người mẹ không? Em có hiểu lễ nghĩa liêm sỉ hay không!”

Advertisement
';
Advertisement