Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương vươn tay ra ôm lấy người phụ nữ đang không ngừng làm ầm ĩ, nhanh chân chạy vào trong bệnh viện.

Liên hệ với phòng cấp cứu, trước tiên đưa người vào trong.

Anh đặt người phụ nữ lên trên giường, cũng kiềm hãm tay của cô, tức giận nói: “Em yên tĩnh một chút cho anh, đừng làm rộn nữa, em không ngại mất mặt à?”

“... Anh đi ra đi, em có chết cũng không cần anh đã quan tâm đâu... Anh căn bản cũng không yêu em... Mặc Diệu Dương, anh không yêu em, tại sao còn phải đến trêu chọc em...”

“... Tất cả lần đầu tiên của em đều là dành cho anh... Trong lòng chỉ có một người đàn ông là anh... Rốt cuộc không thể chứa đựng được một người nào khác... Nhưng mà anh vẫn không chịu tin em, anh coi thường em... Cảm thấy em không xứng với anh... Em hận anh... Mặc Diệu Dương, em ghét anh... Hu hu hu”

Người phụ nữ nhắm mắt lại lăn qua lộn lại ở trong lòng của người đàn ông làm ầm làm ĩ, trên gương mặt nhỏ nhân đỏ ửng mê người, tất cả đều là nước mắt mơ hồ.

Bộ dạng khóc của cô rất chật vật, mà lại vô cùng xấu.

Chỉ có người thật sự say rồi thì mới có thể bộc lộ ra hình tượng của mình mà không hề kiêng dè chuyện gì.


Mặc Diệu Dương không nói một câu nào, lông mày nhíu chặt lại nhìn bộ dạng đang khóc rống của người phụ nữ ở trong ngực, trái tim đột nhiên mền nhũn. Nhưng mà ngày hôm đó anh không nhìn lầm, người lúc đó còn rõ ràng ôm ấp với Mặc Diệu Lương sau lưng của mình, còn muốn chủ động hôn anh ta.

Mấy ngày nay Mặc Diệu Dương chỉ cần nhớ tới cảnh tượng này thì trong lòng liền nghẹn tức không chịu nổi.

Bây giờ cô đang say, lời nói nói ra có thể xác định chắc chắn là lời nói thật, vậy thì rốt cuộc sai ở chỗ nào?

Mặc Diệu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thế là đè xuống hai tay không ngừng vùng vẫy của người phụ nữ, nói ra từng câu từng chữ: “Long Đình Đình, rốt cuộc trong lòng của em có mấy người đàn ông?”

Nếu như đáp án mà anh nhận được không phải là một người, vậy thì anh sẽ nhất định chơi chết cô ở chỗ này.

“Hai người.” Long Đình Đình trả lời mà không thèm suy nghĩ.

Ngọn lửa của Mặc Diệu Dương lập tức bùng cháy thêu đốt lồng ngực của anh, anh ngẩng đầu lên cố gắng tìm kiếm hung khí có thể đưa người vào chỗ chết ở trong phòng.

“Một người là ba của tôi, một người khác là Mặc Diệu Dương.” Người phụ nữ tiếp tục khóc thút thít rồi tiếp tục nói: “Mặc dù tôi không biết hình dạng của ba tôi như thế nào, tôi chưa từng gặp ông ấy, cho dù là tôi nhìn thấy ông ấy ở trong mơ, cứ mơ hồ không rõ... Nhưng mà tôi biết tôi rất thương ông ấy.”

Câu nói này lập tức bỏ đi xúc động muốn giết người của Mặc Diệu Dương.

Nếu như đó là ba, vậy thì có thể tha thứ được.



Anh suy nghĩ rồi lại hỏi tiếp: “Mặc Diệu Dương là ai?”

“Là chồng của tôi, là người đàn ông mà tôi yêu nhất, anh ấy là nam thần của tôi, tôi không cho phép ai trong các người cướp anh ấy khỏi tôi đâu...”

Nam thần? Từ này giống như là có tác dụng hóa học lập tức để cho trái tim của Mặc Diệu Dương thoải mái đến bay lên, nhưng mà anh vẫn còn hơi không xác định được: “Nếu như em lừa gạt anh thì sao đây?”

“Nếu như lừa gạt người khác thì tôi chết không yên lành, bị sét đánh.” Long Đình Đình dốc hết sức lực toàn thân hét lên một câu nói này, sau đó hoàn toàn ngủ mê man.

Người đàn ông hài lòng đỡ lấy thân thể của cô, lập tức gọi bác sĩ và y tá tiêm thuốc hạ sốt cho cô.

Rốt cuộc trong phòng bệnh cũng đã yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng mưa gió ở bên ngoài, anh dậm mạnh bước chân, cuối cùng vẫn quay trở lại đến bên giường ngồi ở bên cạnh của Long Đình Đình, im lặng chờ đợi cô.

Dáng vẻ đang ngủ thiếp đi vào giờ phút này của cô vừa yếu đuối mà lại còn rất kiên cường.

Đôi lông mày xinh đẹp như đang nhíu lại, hàng lông mi rậm rạp giống như hai cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng bao phủ đôi mắt to tròn, bờ môi có chút tái nhợt nhưng mà vẫn quyến rũ như thạch non.

Một người phụ nữ như thế, lời nói ra sẽ giống như là đang nói dối ư?

Điên giờ vẫn không hiểu, chẳng lẽ tất cả những gì mình nhìn thấy vào tối ngày hôm đó đều là hình ảnh tự mình tưởng tượng? Nhưng mà sau đó Mặc Diệu Lương xuất hiện ở nhà tổ nhà họ Mặc, đã lâu lắm rồi không xuất hiện, nhưng mà tối ngày hôm đó anh ta lại xuất hiện, chẳng lẽ không phải là xuất phát từ chột dạ? Còn nữa, sau đó anh ta còn thừa nhận là cô quyến rũ anh ta.

Đáng chết, rốt cuộc là ai đang nói dối, đầu của Mặc Diệu Dương cảm thấy bế tắc.

“... Diệu Dương... Chồng ơi...”

Đột nhiên người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh lại thốt ra những lời nói mơ hồ không rõ, Mặc Diệu Dương thấy vậy thì vội vàng dán lỗ tai của mình lại gần, lúc nghe thấy rõ cô gọi đúng là tên của mình, trong lòng của anh rất yên bình, trong khoảnh khắc đó lòng của anh liền nghiêng về phía Long Đình Đình.

Chắc chắn là Mặc Diệu Lương có vấn đề.

Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Anh ngồi ở đó chờ đợi Long Đình Đình vào toilet, một đoạn thời gian sau khi anh đi tìm cô thì lại nhìn thấy cảnh tượng đó.

Nói một cách khác, là do có người khác sắp đặt để cho anh nhìn thấy cảnh tượng đó một cách tự nhiên có đúng không?

Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang mê man bằng một ánh mắt sâu sắc, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, nếu như điều tra ra chuyện này là do Mặc Diệu Lương giở trò ở phía sau vậy thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng.

Im lặng không tiếng động đứng dậy đi ra ngoài cửa, lấy điện thoại di động ra.

“Tổng giám đốc Mặc có dặn dò gì?” Trần Hằng nhận điện thoại, cung kính hỏi.



“Giúp tôi điều tra ông chủ của khách sạn Ngũ Châu.”

“Vâng.” Trần Hằng nói.

Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Hằng gọi điện thoại đến, nói: “Tổng giám đốc Mặc, cho tôi chút thời gian nữa, ông chủ của khách sạn này quá thần bí, che giấu rất kỹ, tôi tạm thời không điều tra ra được.”

Chính vì vậy mà có thể nhìn thấy được khách sạn này chắc chắn là có vấn đề, ngay cả ông chủ cũng không thể điều tra ra được, rõ ràng là đang cố gắng giấu đi thân phận của mình.

“Được rồi, có đào ba thước đất cũng phải điều tra ra được rồi nói cho tôi.” Mặc Diệu Dương lạnh lùng ra lệnh.

Sau khi cất điện thoại di động vào, anh đi vào trong phòng bệnh.

Long Đình Đình vẫn còn đang ngủ mê man, mùi rượu ở trên người vẫn còn chưa tản đi như cũ.

Người phụ nữ ngu ngốc này, rõ ràng là không biết uống rượu mà còn uống rượu trắng, một bình rượu bị một mình cô uống sạch, cô đúng là có năng lực, mà cũng may là không làm bỏng dạ dày, nếu không thì xem xem anh trừng trị cô như thế nào.

Thời gian trôi qua.

Mặc Diệu Dương gọi điện thoại về Thủy Sam Uyển nói với mẹ Dung là tối hôm nay anh và Long Đình Đình có việc ở bên ngoài nên không thể về nhà, nhờ bọn họ chăm sóc cho Bánh Bao Sữa.

Sau đó anh ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh mà suy nghĩ.

Lúc rạng sáng, Mặc Diệu Dương đang hơi nhắm mắt lại, đột nhiên phát giác điện thoại di động truyền đến âm thanh rung rung, bởi vì sợ quấy rầy Long Đình Đình đang nghỉ ngơi cho nên anh đã tắt âm lượng của điện thoại.

Mở ra nhìn, là của Trần Hằng.

Mặc Diệu Dương lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ấn nút trả lời.


“Tổng giám đốc Mặc, tôi đã điều tra ra được rồi. Ông chủ phía sau của khách sạn Ngũ Châu chính là cậu ba, Mặc Diệu Lương.”


Quả nhiên là cậu ta! Thật ra thì Mặc Diệu Dương đã sớm nghĩ tới điểm này từ lâu rồi, chỉ là không xác định chắc chắn mà thôi, sau đó nghe nói ông chủ ở phía sau lại che giấu kỹ như vậy, anh liền cảm thấy là người này có vấn đề.


Có khả năng lớn là người này chắc chắn có quan hệ với mình, nếu không thì tại sao phải cố gắng tránh né như vậy?


Bây giờ xem ra tất cả các trò tiểu nhân này đều là do Mặc Diệu Lương tạo ra.

Advertisement
';
Advertisement