Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Lời này của Long Đình Đình ẩn chứa đến mấy hàm ý.

Thứ nhất, cô tuyên bố với người nhà họ Cốc rằng cô mới là người có thân phận chính thất. Trong mắt cô, Cốc Nhược Lâm cũng chỉ là một người thứ ba, là vợ lẽ!

Thứ hai, cô nhắc đến quy củ của nhà họ Mặc. Thiếp không bằng thê. Mặc kệ chuyện gì đều phải nghe chính thất là cô.

Thứ ba, người nhà họ Cốc muốn nhét Cốc Nhược Lâm vào nhà tổ nhà họ Mặc, hỏi Mặc Viên Bằng vô dụng, hỏi Mặc Diệu Dương cũng vô dụng. Có đồng ý hay không, vậy phải do Long Đình Đình cô gật đầu.

Sau lời đó, quả nhiên dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trên mặt mẹ Cốc tan đi không ít. Bà ta nghi ngờ liếc nhìn Mặc Viên Bằng.

Chỉ thấy ông cụ Mặc cụp mắt ngồi ở đó, không nhanh không chậm, không vội không vã, tự nhiên tự tại uống trà. Đối với lời của Long Đình Đình, không có phản bác, cũng không có tán thành.


Nhưng có câu, không nói lời nào chính là thừa nhận! Ông cụ dùng hành động của mình để thừa nhận lời nói của Long Đình Đình. Đồng thời cũng dùng im lặng để thay thế câu trả lời của mình, nói cho người của nhà họ Cốc biết, một ông già như ông không quyết định được những chuyện này!

Cùng lúc đó, Long Đình Đình cũng nhanh chóng nhận được ám chỉ từ chỗ Mặc Viên Bằng.

Cô mỉm cười với mẹ Cốc, sau đó lại giơ tay ra, nói tiếp: “Mời uống trà.” Rồi cầm lấy chén trà của mình, uống một ngụm nhỏ. Sau khi buông xuống, cô bình tĩnh tự nhiên nói: “Bác Cốc, tôi đã hiểu rõ tình huống bác nói rồi. Đàn ông mà, có mấy người không trăng hoa chứ. Huống hồ là Diệu Dương nhà chúng tôi, thân phận tôn quý, không biết có bao nhiêu cô gái nhào lên trên người anh ấy rồi.”

Mẹ Cốc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi!

Long Đình Đình mượn dùng cô gái khác ám chỉ chuyện này nhất định là Cốc Nhược Lâm chủ động, mà Mặc Diệu Dương là bị động. Vì vậy, trách nhiệm phải là hai người cùng gánh chịu, toàn bộ tính hết lên trên người Mặc Diệu Dương là không được.

“Đương nhiên, khi còn bé cô Cốc cũng coi như có tình cảm sâu đậm với Diệu Dương nhà chúng tôi. Đáng tiếc, Diệu Dương đã không còn là cậu bé xúc động thuở thiếu thời, mà cô Cốc cũng không còn là cô bé ngày xưa nữa. Người trưởng thành đều phải trả giá vì lời nói cử chỉ của mình!”

Câu nói này là nói cho mẹ Cốc hiểu, đừng hòng dựa vào ‘thất thân’ mà bước vào cửa lớn nhà họ Mặc. Có một số trách nhiệm, nhất định phải do bản thân Cốc Nhược Lâm gánh chịu!

Khóe mắt Long Đình Đình hàm chứa ý cười như gần như xa: “Đương nhiên, điểm này Diệu Dương nhà chúng tôi cũng có chỗ không đúng, xuất phát từ tình cảm ngày xưa của hai gia đình, chỉ cần bác yêu cầu, bao nhiêu nhà họ Mặc chúng tôi cũng lấy ra được!”



Cô ném vấn đề sang cho đối phương, nhắc đến tiền an ủi, chỉ cần đối phương ra giá, tất nhiên nhà họ Mặc bọn họ sẽ cho. Nhưng mà, đây là lợi ích duy nhất, không còn gì khác!

Mẹ Cốc là hạng người khôn khéo như thế nào, sao có thể nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời này.

Long Đình Đình này quả thật không để nhà họ Cốc bọn họ vào mắt. Bỏ một khoản tiền là muốn xong xuôi chuyện này, sao bà ta có thể cam lòng? Mãi mới chờ được thời cơ trở mình, sao có thể lãng phí như vậy!

Hôm nay, dứt khoát ầm ĩ đến cùng với cô đi. Bà ta nhìn Diệu Dương lớn lên, anh không phải là người làm rồi không chịu trách nhiệm. Nếu đã như vậy, còn có cái gì phải sợ hãi chứ?

Nghĩ đến đây, mẹ Cốc vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Long Đình Đình, cô đừng khinh người quá đáng!”

Khóe miệng Long Đình Đình mang theo ý cười, ngồi vững trên ghế tựa như Thái Sơn. Cô ngẩng đầu, ngước mắt nhìn dáng vẻ tức giận của mẹ Cốc, mặc dù tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hề đánh mất khí thế trên người.

Trái lại là mẹ Cốc, tuy là tư thế nhìn xuống, nhưng về mặt khí thế thì đã vơi đi quá nửa.

Long Đình Đình nói: "Bác Cốc, có chuyện từ từ nói, bác cần phải tức giận đến như vậy sao? Hơn nữa, chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng, chúng ta còn phải giải quyết xong chuyện này, phải không? Nào, ngồi xuống.”

Mẹ Cốc thở hổn hển, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống.

Mà bà ta vừa ngồi xuống, Long Đình Đình lại thản nhiên lên tiếng: “Nói đi, nhà họ Cốc muốn bao nhiêu tiền bồi thường!”

Vừa nói câu này, mẹ Cốc lại giận đùng đùng. Bà ta lại hung hăng hùng hổ đứng lên, tức giận nói: “Long Đình Đình, cô đây là đang rắp tâm làm gì? Chuyện đã đến nước này, Lâm Lâm nhà chúng tôi còn không dám ra gặp người khác, bây giờ cô đề cập đến tiền bạc với tôi, cô cố ý sỉ nhục nhà họ Cốc chúng tôi, phải không!”

Trên mặt Long Đình Đình lộ vẻ không vui, vẫn tận tình khuyên bảo: “Bác Cốc, không phải tôi đang nói chuyện này sao? Chuyện đã xảy ra rồi, vậy cứ dựa theo đã xảy ra mà nói. Nếu thời gian có thể quay ngược, bác cho rằng đêm đó tôi sẽ cho Diệu Dương đi sao?

Hơn nữa! Một cây làm chẳng nên non, mặc dù chồng tôi có lỗi, nhưng chẳng lẽ cô Cốc là đứa bé ba tuổi? Đều là người trưởng thành cả rồi, giả vờ ngây thơ vô tội gì chứ!”



Long Đình Đình cũng lập tức đổi giọng, bày ra dáng vẻ chính thất của mình, tự chơi đùa ngón tay, từ tốn nói: “Bác cứ nói muốn bao nhiêu tiền đi, ra một cái giá, nhà họ Mặc chúng tôi sẽ cho. Lần này coi như cho Diệu Dương một bài học, để cho anh ấy biết, không phải con chó con mèo nào cũng có thể để vào mắt.”

Đặt chung Cốc Nhược Lâm với thú cưng chó mèo mà so sánh, quả thật rất quá đáng. Nhưng so với chuyện mà Cốc Nhược Lâm làm, cái nào quá đáng hơn!

Sở dĩ Long Đình Đình hòa giải với bà ta nhiều như vậy, chẳng qua là đang đấu tâm lý với bà ta. Đây cũng là ý tứ của cô bây giờ, muốn tiền thì ra giá, nhà họ Mặc đưa tiền, nhà họ Cốc rời đi!

Sao người nhà họ Cốc có thể từ bỏ ý đồ!

Mẹ Cốc nói: “Đầu tiên, muốn Diệu Dương thả chồng tôi và chú nhỏ ra khỏi tù. Tiếp theo, tôi yêu cầu Diệu Dương chịu trách nhiệm với Lâm Lâm nhà chúng tôi, trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông!”

Long Đình Đình cười lạnh, nói: “Vì sao chồng bác và chú nhỏ nhà bác bị bắt vào tù, tin rằng bác còn hiểu rõ hơn tôi. Pháp luật há có thể cho bất kỳ kẻ nào chà đạp! Muốn Diệu Dương chịu trách nhiệm với con bác? Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi, tiền tài hay là của cải, tùy các bác đưa ra. Còn suy nghĩ khác, tôi khuyên bác, tốt nhất đừng mơ tưởng!”

Khi Long Đình Đình nói những lời này, một tay đặt lên mặt bàn thủy tinh. Ngón tay thon dài khe khẽ gõ lên trên mặt bàn.

Cô hờ hững thản nhiên cùng với tức giận ngút trời của đối phương tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng!

Sắc mặt mẹ Cốc lập tức thay đổi.

Long Đình Đình sầm mặt lại, giọng điệu không cho phép bất kỳ ai xía vào: “Về phần những suy nghĩ khác của bác, thật xin lỗi, tôi dùng thân phận bà chủ tương lai của dòng họ Mặc Thị nói với bác, tuyệt đối không thể!”


“Cô...” Mẹ Cốc tức giận nghẹn ứ một cục máu giữa cổ, hồi lâu không nói lên lời.


Nhớ ngày đó, nhìn đám con nít Diệu Dương lớn lên, bà ta cũng là một bề trên được tôn trọng. Bây giờ lại bị một bề dưới thay đổi cách nói để chỉ trích như vậy, trong lòng bà ta cháy lên lửa giận.


Quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Mặc Viên Bằng.


Phản ứng của Mặc Viên Bằng lại khiến bà ta mở rộng tầm mắt lần nữa!

Advertisement
';
Advertisement