Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Lương đứng tại chỗ, trong tay vuốt vuốt chiếc điện thoại kia.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ của Long Đình Đình lúc này, nước mắt giàn dụa, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong suốt. Sự đau lòng đến tuyệt vọng, sụp đổ của cô hoàn toàn thể hiện trong giọng nói.

Thế nhưng mà cô luôn nói yêu chồng yêu con. Câu nói này khiến cho Mặc Diệu Lương cảm thấy bị đau nhói.

Anh ta đột nhiên kéo di động vào lồng bàn tay, còn một tay khác thì giống như là đang vuốt ve con mèo nhỏ đáng yêu, dịu dàng, lưu luyến.

"Cục cưng, đừng sợ, đừng khóc, đừng khổ sở... Tên đàn ông kia chính là kẻ bỏ đi, ngay cả em mà cũng không bảo vệ nổi, yêu anh ta chính là tự sỉ nhục em... Em yên tâm, chuyện này qua đi, chờ anh nắm được quyền hành trong nhà họ Mặc, anh sẽ cưới em, anh sẽ cho em là mợ ba nhà họ Mặc, để cho em làm nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Mặc."

Xe lao giống như tên bắn, vùn vụt trên đường cái, Khi tới nơi, Mặc Diệu Lương nhanh chóng xuống xe, ấn chuông cửa.

Tô Tiểu Niệm vội vội vàng vàng ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài thì lập tức lên tiếng: "Diệu Lương, hôm nay sao lại về..."


Chữ "sớm" còn chưa nói ra, người đàn ông đã bực bội vọt vào, ôm lấy cô, thuận tay đóng cửa lại rồi lên thẳng giường lớn trong phòng ngủ chính.

Tô Tiểu Niệm nhanh chóng bị nhấn chìm trong sự tiến công nhiệt tình như lửa của người đàn ông...

Người đàn ông đã ngủ say, cô gái duỗi đầu ngón tay trắng nõn mềm mại ra, chạm nhẹ lên gương mặt tuyệt đẹp của người đàn ông, ngón tay dừng lại giữa hai hàng lông mày, thuận theo chiếc mũi thẳng, trượt xuống dưới. Cuối cùng, lướt theo độ cong của yết hầu, dừng lại trên lồng ngực rắn chắc.

Trên mặt Tô Tiểu Niệm mang theo nụ cười duyên dáng, nhìn chăm chú vào Mặc Diệu Lương. Mặc dù trong lòng có quá nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhưng mà mấy ngày này, ít nhất là một hai tháng cho tới nay, cô được thấy anh nhiều hơn trước, nghĩ cũng thấy vui mừng.

Đột nhiên, người đàn ông mở mắt ra, một tay bắt lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm của cô, năm ngón tay khép lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Diệu Lương..." Tô Tiểu Niệm bị đau, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.

Con ngươi của Mặc Diệu Lương chậm rãi ngước lên, cuối cùng rơi trên mặt cô

Đôi mắt anh như sao trời chói mắt trong đêm tối, là ánh hòa quang rực rỡ nhất! Tôi Tiểu Niệm nhìn chăm chú vào đôi mắt tựa đầm nước kia, dường như nó còn mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó.

Cô liều mạng chớp mắt, muốn kéo lại chút lý trí của bản thân. Mà trong con mắt của người đàn ông lại nhiễm đầy dục vọng, truyền lại tin tức bằng ánh mắt với cô.



Cuối cùng, Mặc Diệu Lương xoay người, lại tiếp tục lấn áp.

"Đình Đình... bảo bối... yêu anh..." Mặc Diệu Lương liền rơi vào cám dỗ xác thịt.

Có điều, người phụ nữ yên lặng tiếp nhận bên dưới, lý trí lại càng thêm sáng tỏ. Cho dù vào khoảng khắc anh động tình, trong miệng vẫn gọi tên người phụ nữ kia như cũ.

Đình Đình? Rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà hạnh phúc như thế, có thể có được tình cảm chân thành của anh.

Bàn tay của người đàn ông nắm lấy cằm cô, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Trên mặt Mặc Diệu Lương là nụ cười lạnh tà ác, ngang ngược, hôn lấy trán và bờ môi cô, cất lên giọng điệu dụ dỗ, hỏi từng câu: "Bảo bối, anh là ai, hả? Mau nói, anh là ai... Đình Đình, trả lời anh, em là người phụ nữ của ai?"

Trong trái tim Tô Tiểu Niệm đã nứt ra một lỗ hổng to lớn. Từ lúc chào đời cho tới nay, lần đầu tiên biết, thì ra trái tim thực sự có thể bị ngôn từ làm thương tổn, máu lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô.

Người đàn ông thấy cô không trả lời, bên dưới liều mạng va chạm nhiều lần, khiến Tô Tiểu Niệm đau đến nhíu mi, mở miệng cầu xin tha thứ: "Diệu Lương... em là người phụ nữ của Mặc Diệu Lương... Diệu Lương, em là Đình Đình... yêu em.. yêu em..."

"Ha ha!" Trên mặt Mặc Diệu Lương lộ ra nụ cười biến thái, trầm mê trong cơn khoái cảm say lòng người...

Gió nhẹ hất một góc màn cửa, phất phơ ở ban công lộ thiên.

Tô Tiểu Niệm mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng toát, ngây người đứng ở cửa sổ sát mặt đất, nhìn bầu trời đêm yên ắng bên ngoài đến thất thần.

Bước chân ở cửa của Mặc Diệu Lương khựng lại, ngẩng đầu nhìn một chút.

Bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia đứng đó, mái tóc như mây, tự nhiên xõa xuống hay bả vai. Vòng eo mảnh khảnh như cây dương liễu, không đủ độ nắm, yếu đuối mong manh. Bờ mông ngạo nghễ vểnh lên, dưới váy là hai chân ngọc đẹp đẽ.

Chỉ một bóng lưng cũng khiến người ta phải dấy lên tưởng tượng lan man.

Cuối cùng cũng chỉ là đồ dỏm, nhưng nhanh thôi, anh ta sẽ có được Long Đình Đình hàng thật giá thật.



Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Diệu Lương có hơi nhếch lên. Lúc này, người phụ nữ quay đầu nhìn qua, nhưng anh ta không chú ý tới, quay đầu, rảo bước muốn đi.

Trong nháy mắt Tô Tiểu Niệm quay đầu lại, có nhìn thấy Mặc Diệu Lương đứng đó nhìn về phía mình. Sự kinh diễm trong mắt anh, cô thấy được rõ ràng, thế nhưng mà chỉ trong nháy mắt, anh liền thu hồi lại, xoay người rời khỏi.

Trên mặt Tô Tiểu Niệm xẹt qua một tia kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng, người đàn ông kia ít nhất sẽ còn quay đầu lại, có điều bước chân anh lại đi nhanh đến cửa lớn.

"Diệu Lương... Diệu Lương..." Tô Tiểu Niệm vội vàng đuổi theo.

Người đàn ông đang hơi cúi người đổi giày, nghe được tiếng gọi, ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn cô, đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách như trước.

"Có việc gì?" Anh vẫn chỉ như những ngày trước, mỗi lần tới hung hăng ngủ một giấc trên giường với cô.

Lúc trên giường, anh có thể hoàn toàn dây dưa triền miên với cô, sẽ cười với cô, sẽ nói chuyện với cô, có đôi khi còn coi cô là trẻ nhỏ, kể một vài lời tâm tình động lòng người.

Nhưng tất cả chỉ giới hạn ở trên giường. Bước xuống giường, mặc quần áo lại sẽ thành một người khác. Sự lạnh lùng của anh nhiều lần làm cô đau lòng đến hoàn toàn không phản ứng kịp.

"Diệu Lương, anh... muốn đi sao?" Tô Tiểu Niệm nghẹn ngào nói.

"Ừ." Mặc Diệu Lương lạnh lùng lên tiếng, quay người đẩy cửa ra, đi thẳng.

Tô Tiểu Niệm nghe được âm thanh đóng cửa, cả người chấn kinh tại chỗ.


Vẫn như vậy, cô luôn rõ ràng bản thân là một vật thay thế. Nhưng theo thời gian trôi, trái tim của cô vô tình đắm chìm xuống. Là do lời tâm tình của anh quá mức động lòng người rồi sao, hay là do cô đã hình thành thói quen có anh làm bạn bên cạnh?


Bên ngoài, lại truyền đến âm thanh Mặc Diệu Lương khởi động xe.


Cuối cùng thì anh vẫn đi! Tô Tiểu Niệm lập tức có cảm giác mất hết can đảm, thất bại hoàn toàn. Ngày tháng thế này, rốt cuộc còn tiếp tục bao lâu nữa? Bây giờ, hình như rất nhanh thôi, anh sẽ được ở bên tình yêu của đời mình, như vậy, mình sẽ phải đi đâu?


Mặt của cô, hẳn là nhân bản dựa theo dáng vẻ của người phụ nữ kia. Anh có đồ thật rồi, sao còn muốn thứ đồ dởm như mình nữa?

Advertisement
';
Advertisement