Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Viên Bằng ho một lúc mới ngừng lại, rồi Long Đình Đình giúp ông uống thuốc, uống nước.

Long Đình Đình vỗ nhẹ lưng ông, khuyên nhủ: “Ông nội, ông đừng nói nữa, ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Mặc Viên Bằng phất tay, thở dài: “Ông nội hiểu rõ cơ thể mình hơn cháu, cháu đừng lo lắng quá. Đình Đình, cháu phải nhớ kỹ những lời ông đã nói với cháu.”

Long Đình Đình gật đầu: “Cháu nhớ rồi ạ!”

Mặc Viên Bằng nói: “Dù là người bình thường, ông trời cũng sẽ sắp xếp chút khổ sở cho người đó, đó gọi là nỗi khổ của người bình thường, mà cháu đã là mợ hai nhà họ Mặc rồi, xét về thân phận, cháu không còn là người bình thường nữa. Người bình thường chịu đựng nỗi khổ của riêng mình, tất nhiên người khác thường sẽ phải chịu đựng chút nỗi khổ khác biệt. Cháu hiểu ý ông chứ?”

Long Đình Đình gật đầu: “Ông nội, cháu hiểu rồi ạ!”

Nếu nhà họ Mặc suy tàn, có lẽ mấy chục triệu người trong thành phố G sẽ thất nghiệp, phải sống đầu đường xó chợ, mưu sinh bằng nghề khác, mà chuyện này rất có thể sẽ khiến vợ con ly tán, gia đình tan vỡ.

Mấy đứa trẻ luôn trong gia đình giàu có, sẽ không hiểu được nỗi khổ của người dân, nhưng Long Đình Đình thì khác, cô từng sống chật vật dưới đáy xã hội rồi, tất nhiên sẽ biết rõ sự vất vả của người dân.


Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ông nội, cháu... cháu sẽ cố gắng.”

Chào tạm biệt Mặc Viên Bằng xong, Long Đình Đình liền quay về Thủy Sam Uyển.

Nói thật, lần này thái độ Mặc Diệu Dương kiên quyết như thế, thậm chí cô hoàn toàn không nắm chắc có thể khiến anh thu hồi ý nghĩ này không. Giờ ngẫm lại, cô có hơi hối hận, cô vốn không có niềm tin vào chuyện này rồi, tại sao còn đồng ý với ông nội? Chẳng phải cô đang khiến ông nội hy vọng công cốc à?

Vừa bước vào nhà, mẹ Dung liền bế Bánh Bao Sữa tới.

Dù trong lòng Long Đình Đình mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Bánh Bao Sữa, thì mọi buồn phiền trong lòng cô đều tan thành mây khói. Cô bế cậu bé từ tay mẹ Dung, nhưng chợt nghĩ tới chuyện phiền muộn kia, trong lòng cô lại khổ sở.

Cục cưng còn nhỏ như thế, đã phải đối mặt với cục diện ba mẹ xa cách, haizz...

“Đình Đình, lúc nãy ông cụ Tần nhà thông gia từ Giang Nam gọi tới.” Mẹ Dung nói.

“Ông ngoại?” Long Đình Đình chợt vỡ lẽ.

Không ngờ cô lại quên mất một chuyện quan trọng, cô nhanh chóng đưa Bánh Bao Sữa cho mẹ Dung: “Để tôi đi gọi lại cho ông ngoại.”

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm ổn riêng biệt của Tần Phong bỗng vang lên ở đầu bên kia: “Đình Đình, gần đây cháu có khỏe không? Chắt ngoại của ông thế nào? Các cháu vẫn ổn chứ? Ông ngoại rất nhớ các cháu, ha ha.”



“Ông ngoại, chúng cháu... đều khỏe ạ!” Long Đình Đình gượng cười.

“Ha ha, các cháu đều khỏe thì tốt.” Tần Phong vui mừng gật đầu.

Rồi ông nhắc đến chuyện Hải Thành, Long Đình Đình nói gần đây trong nhà có chuyện nên tạm thời không thể rời đi được, rồi cô kể chuyện Mặc Viên Bằng bị bệnh cho ông nghe, Tần Phong biết được thì tâm trạng rất nặng nề.

Long Đình Đình chỉ nhắc như vậy, nhưng không ngờ chiều hôm sau, Tần Phong đã tới thành phố G, rồi chạy tới nhà tổ nhà họ Mặc thăm Mặc Viên Bằng.

Mặc Viên Bằng biết Tần Phong từ xa đến thăm, thì tâm trạng rất kích động, dưới sự dìu dắt của người giúp việc, ông mới có thể xuống giường đi lại được.

Hai người già trò chuyện rất vui vẻ, đến sẩm tối vẫn chưa chịu tách ra.

Bữa tối được nấu ở nhà chính, nên Long Đình Đình cũng tới đây dùng cơm.

Lúc ăn, Mặc Viên Bằng kể chuyện Mặc Diệu Dương cho Tần Phong nghe, Tần Phong nghe xong cũng rất ngạc nhiên, ông nhíu mày hỏi: “Tôi nhớ lần trước tôi tới đây, tình cảm hai đứa vẫn rất sâu đậm mà, sao mới có mấy ngày ngắn ngủi, đã ầm ĩ tới mức ly hôn rồi?”

Long Đình Đình nhai thức ăn trong miệng, không biết nên trả lời thế nào.

Mặc Viên Bằng tức giận nói: “Đều tại thằng khốn đó! Mắt thấy đối thủ mình nhà họ Mặc lần lượt được giải quyết hết, nên bắt đầu không an phận, bỏ mặc vợ con, chạy tới ở bên Cốc Nhược Lâm kia. Nó cũng không nghĩ thử xem, tính cách con nhóc Nhược Lâm đó thích hợp với nó ở chỗ nào? Haizz!”

Mặc Viên Bằng nói xong thì thở dài đầy phiền muộn: “Chuyện này cũng tại tôi, bình thường đối xử với nó như người lớn, rồi nuôi dưỡng tính tùy ý làm bậy của nó.”

Tần Phong nói: “Chuyện này không thể nào. Theo sự hiểu biết của tôi về Diệu Dương, thằng bé không phải hạng người không chịu trách nhiệm, đứng núi này trông núi nọ. Đình Đình, có phải bên trong có hiểu lầm gì đúng không?”

Long Đình Đình mở miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Hiểu lầm? Quả thật có chút hiểu lầm! Nhưng Long Đình Đình không bao giờ tin, mấy bức ảnh đó là nguyên do khiến Mặc Diệu Dương trở nên quyết tâm muốn ly hôn với cô, nói cách khác, nếu có người bắt nạt cô như thế, anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn của mình để dạy bảo đối phương đến mức không thể chịu đựng được.

Dù anh thật sự có ý định ly hôn với cô, cũng sẽ không cho đối phương sống thoải mái, nhưng lần này, cô hoàn toàn không nghe thấy tin tức gì ở bên ngoài, thật khiến người khác phải nghi ngờ.

“Dạo này Diệu Dương cũng không quay về à?” Tần Phong hỏi Đình Đình.

Long Đình Đình lắc đầu: “Không ạ!”



Đâu chỉ không về, dù về anh cũng không tới Thủy Sam Uyển. Phần lớn đồ dùng của anh ở Thủy Sam Uyển, đều được anh sai người giúp việc tới lấy.

Dù hiện nay hai người vẫn chưa ly hôn, nhưng cũng chẳng khác gì cả. Ngay cả con trai của họ, người đàn ông từng rất dịu dàng đó cũng chẳng thèm đoái hoài tới.

Nghĩ đến đây, Long Đình Đình nhất thời hết muốn ăn, dù đồ ăn trong miệng ngon đến đâu, cô cũng cảm thấy như đang nhai sáp.

Tần Phong nhíu mày thở dài: “Lát nữa ông sẽ gọi cho thằng bé, bảo nó nhất định phải về đây một chuyến.”

Mặc Viên Bằng gượng cười: “Ông Tần, ông cứ gọi thử đi.”

Ăn tối xong, Mặc Viên Bằng gọi Tần Phong và Đình Đình tới thư phòng của ông, sau một hồi tán gẫu, Tần Phong liền gọi cho Mặc Diệu Dương.

“Giờ cháu đang ở đâu?” Giọng điệu Tần Phong rất không vui.

“...” Đối phương im lặng một lúc, hình như nghe thấy tiếng Tần Phong thì dò hỏi: “Ông ngoại?”

“Ừm, giờ ông đang ở nhà tổ nhà họ Mặc, cháu không định quay về đây à?”

“Ông ngoại, giờ cháu đang bận.” Trong điện thoại giọng nói người đàn ông hiện rõ sự bất lực.

“Rốt cuộc cháu đang bận cái gì? Cháu đi tham gia kháng Mỹ viện Triều hay đi chiếm lại đảo Điếu Ngư? Mau quay về đây cho ông.” Giọng điệu Tần Phong không cho phép anh nói chen vào.

“Ông ngoại, giờ cháu đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện? Cháu ở bệnh viện làm gì?” Tần Phong sửng sốt.

Long Đình Đình nghe đến đây thì tim thắt lại, anh ở bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ anh xảy ra chuyện rồi ư? Cô nghi ngờ nhìn Mặc Viên Bằng, rồi nhận ra ông cũng đang nghiêm mặt.


“Ông ngoại... cái đó... cháu... haizz!” Mặc Diệu Dương muốn nói lại thôi.


“Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, cháu muốn ông ngoại sốt ruột đến chết à?” Tần Phong tức giận quát.


“Ông ngoại... Nhược Lâm có thai rồi, cháu đang ở bệnh viện khám thai cùng cô ấy.”


“Cháu nói cái gì... Nhược Lâm... Nhược Lâm có thai rồi!”

Advertisement
';
Advertisement