Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mặc Diệu Dương thô lỗ sao? Không! Anh vẫn là một người ôn hòa lễ độ, đối với phụ nữ càng lịch sự hơn.

Cũng chẳng trách Mặc Diệu Dương muốn đánh Mặc Diệu Lương một trận.

Người phụ nữ mà Mặc Diệu Lương thương yêu chính là Long Đình Đình, nhưng tên đó cố tình muốn chấm mút, còn mang cái ý tưởng này công khai nói cho Mặc Diệu Dương nghe. Mặc Diệu Dương là ai chứ? Thứ của anh ta, ai dám mơ ước chứ, huống hồ người phụ nữ của anh thì càng không thể nào.

Vì vậy mới nói, khi Mặc Diệu Lương kiên quyết tuyên bố nhất định phải lấy cho bằng được Long Đình Đình thì mặt hồ phẳng lặng trong lòng Mặc Diêu Dương đột nhiên bị sóng lớn khuấy động.

Động tâm tư gì đó thì có thể thương lượng được, nhưng Long Đình Đình thì không thể nào!

Mặc Diệu Lương điều chỉnh tư thế ngồi tao nhã, ở trên bàn nhỏ rút lây mấy tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau vết máu trên miệng và trên mặt, sau đó nói: "Anh hai, sao anh lại phiền phức như vậy chứ? Mặc dù tôi không có được em ấy nhưng anh cũng đừng quên, anh sẽ sớm mất đi em ấy thôi. Mà còn phải mất đi...Vĩnh viễn."


Mặc Diệu Dương như được được nhắc nhở về vấn đề gì đó, trên gương mặt xẹt qua nổi bi thương không nói nên lời.

Mặc Diệu Lương thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, trong lòng tràn trề vui sướng. Thấy người mình căm hận nhất từng chút một cởi bỏ lớp áo cường đại trở nên sợ hãi, yếu đuối, lộ ra dáng vẻ bất lực, thật sự là vừa hạnh phúc vừa tàn nhẫn âm ngoan!

Ngay khi Mặc Diệu Lương đang vui sướng khi thấy người gặp họa thì sắc mặt của Mặc Diệu Dương chợt biến, thay bằng dáng vẻ cân nhắc như đang xem kịch vui, nói: "Mặc Diệu Lương, mày cũng đừng có vui mừng quá sớm, mặc dù tao từ bỏ quyền lực nhà họ Mặc nhưng vị trí đứng đầu này cũng sẽ không có rơi vào tay mày đâu."

Sắc mặt Mặc Diêu Lương chợt buồn bã: "Mặc Diệu Dương, mày có ý gì?"

Mặc Diệu Dương lạnh lẽo cười một tiếng, cố tình không trả lời, kéo dài lòng hiếu kỳ của tên đó.

Quả nhiên, Mặc Diệu Lương cảnh cáo nói: "Mặc Diệu Dương, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám giở trò bậy bạ gì sau lưng tao, tao sẽ mang chuyện mày bị bệnh AIDS nói cho em ấy nghe. Tao cũng rất muốn nhìn xem khi em ấy đau đớn tột cùng thì tâm tình mày sẽ như thế nào đây."

Mặc Diệu hàn cười khổ, lắc đầu nói: "Chuyện tới nước này, tao cũng đã đồng ý với mày, chỉ cần mày không thương tổn em ấy thì tất cả những gì của nhà họ Mặc, tao sẽ dâng lên hết cho mày. Chì là...Nghe nói chú hai thường xuyên đi phía Nam công tác."

Mặc Diệu Lương nghe vậy, ánh mắt chợt dao động, hơi không hiểu tại sao anh lại nói ra lời này.



Mặc Diệu Dương nhếch miệng nói: "Mày không cảm thấy tò mò sao? Vì sao cách mỗi một tháng, chú hai sẽ đi xuống Giang Nam một lần, hơn nữa vừa đi là đi hết một tuần vậy?"

Mặc Diệu Lương nghi ngờ: "Rốt cuộc thì mày muốn nói cái gì?"

Mặc Diệu Dương xua tay, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng thật khó nói, dù gì đi nữa thì làm người ai cũng đều có thể diện cả, nghe nói chỗ đó của chú hai có một cô người yêu cũ, hai người bên nhau cũng hai mươi năm rồi, lúc trước cũng vì quan hệ huyết thống mà không được người nhà họ Mặc đồng ý. Mà người phụ nữ đó trước giờ chưa có dứt tình với chú hai đây, nghe nói còn sinh cho mày một thằng em trai nữa.

Đứa con này nha! Chú em Diệu Lương à, nó chính là anh em ruột thịt của mày đó! À mà cũng không đúng, phải nói là cùng cha khác mẹ, trên người chảy dòng máu của nhà họ Mặc chúng ta. Một khi tin tức quyền thừa kế của nhà Mặc thuộc về mày được truyền ra ngoài, cái đứa em kia của mày có thể ngồi yên sao, không thèm thuồng sao? Ha ha...Diệu Lương à, sớm tính toán cho bản thân đi!"

Mặc Diệu Lương lập tức từ sô pha bật dậy, chỉ vào Mặc Diệu Dương tức giận nói: "Mặc Diệu Dương, mày đừng có ăn nói lung tung!"

"Mày không tin sao? Nếu mày không tin thì đi điều tra xem. Người ở Giang Nam ai cũng biết người phụ nữ kia chưa có gia đình nhưng lại sống cuộc sống của một người vợ được ăn ngon mặc đẹp, mà chồng của bà ta, một tháng sẽ về một lần, mỗi lần chỉ ở lại một tuần."

"Mày-" Mặc Diệu Lương luống cuống!

Đây không chỉ là một chuyện tình cảm ngây thơ đơn thuần như vậy, nó liên quan đến chuyện anh ta có ngồi vững tại vị trí đứng đầu cả nhà họ Mặc hay không mới là vấn đề lớn! Một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.

Tuy nhiên, anh ta cũng không ngốc đi tin vào lời từ một phía của Mặc Diệu Dương. Anh ta híp nữa con mắt lại, lạnh lùng nói: "Tại sao tao phải tin mày?"

"Mày có tin hay không thì tùy!" Mặc Diệu Dương lạnh lẽo nói.

"Nhà họ Mặc ở thành phố G, người phụ nữ kia ở Giang Nam, hai nơi xa như vậy mà chuyện xảy ra như thế nào mày cũng biết? Mặc Diệu Dương, mày đang lừa ai hả!" Mặc Diệu Lương lạnh lùng nói.

"Ha!" Mặc Diệu Dương lắc đầu cười khổ, giơ ngón trỏ chỉ về phía Mặc Diệu Lương lắc lắc: "Mày cũng có lúc không được thông minh đấy, tao cũng không ngại nói cho mày biết đâu, mẹ của tao là người Giang Nam đó, sản nghiệp của ông ngoại tao đại đa số đều ở Giang Nam, thân là cháu ngoại như tao, chuyện ở Giang Nam mặc dù tao không có đích thân tới đó nhưng cũng biết được đại khái.

Chuyện này, ở thành phố G đã sớm có vài tin đồn ở giới quyền quý rồi, chỉ có mày là không biết chuyện gì thôi."



Sắc mặt Mặc Diệu Lương chợt giảm xuống, cả người thoạt nhìn có vẻ xót xa.

Mặc Diệu Dương bước tới, đối diện với ánh mắt của Mặc Diệu Lương, mặc dù chiều cao hai người tương đương nhau nhưng lúc này đây, khí tức của Mặc Diệu Dương lại mạnh hơn Mặc Diệu Lương rất nhiều.

Chỉ thấy anh nở nụ cười nói: "Tao lập lại lần nữa, cố gắng làm tốt chuyện của mày, nếu mày con mang tâm tư dám động vào Đình Đình, thì nắm đấm kia tao sẽ đánh lên người thiếm hai đó. Thím hai cũng đã từng tuổi này rồi, sức khỏe của bà ấy có tốt hơn mày hay không, nói không chừng chịu không được mấy đấm của tao nữa."

Nói xong thì hừ lạnh một tiếng, xoay người bước khỏi văn phòng của Mặc Diệu Lương!

Sau khi Mặc Diệu Dương rời đi thì chính là lúc tâm tình của Mặc Diệu Lương rối bời.

Không ngờ bí mật được bật mí lâu như vậy, mà cái loại chuyện quan trọng như vậy không ngờ rằng lại xuất hiện vào thời điểm mấu chốt như thế này. Khốn nạn! Trăm tính ngàn tính, lại không ngờ rằng cha gìa lúc còn trẻ đã đi ngoại tình, còn ở bên ngòai lén lút sinh cho gã một đứa em trai...Thật sự quá khốn kiếp!

Mặc Diệu Lương càng nghĩ càng tức giận, dùng tay đấm vào chiếc bàn nhỏ...

Mặc Diệu Dương bước ra khỏi công ty Mông Tháp, mở cửa xe rồi ngồi vào xe, "Rầm" một tiếng đóng cửa xe lại. Hy vọng lần cảnh cáo vừa rồi, có thể có tác dụng với Mặc Diệu Lương, nếu tên đó dám động tới Long Đình Đình thì anh sẽ cá chết lưới rách với tên đó.

Về phần chú hai có ở bên ngoài nuôi gái hay không, có sinh con hay không, anh không hề biết, lời khi nảy hoàn toàn là do anh bịa ra, nhìn vẻ bối rối và lo lắng trên mặt Mặc Diệu Lương thì con mẹ nó quá đặc sắc, cách này rất có hiệu quả.

Dù sao thì nói dối cũng không cần phải ngồi tù, cứ để cho gia đình họ náo nhiệt một chút trước đi.


Xe nổ một tiếng, chạy về phía trước!


Thành phố G vốn phồn hoa, ánh mặt trời sáng lạn, gió lùa vào mặt, mang tới bầu không khí thoáng mát dễ chịu.


Nhưng khi Mặc Diệu Dương mở hết cửa kính và nóc xe ra, tốc độ gió trở nên đột ngột, nhiệt độ giảm xuống, đột nhiên anh cảm thấy rất đau buồn, mọi thứ trên đời dường như đều không thuộc về anh.


Anh thất thần lái xe, không biết bước tiếp theo nên làm gì? Anh cứ đánh tay lái, rẽ, đi thẳng, lại rẽ, rồi lại đi thẳng...

Advertisement
';
Advertisement