Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Người đàn ông không nói gì, thậm chí không nhìn cô một cái. Nhấc chân, đi thẳng đến phòng Mặc Viên Bằng.

Long Đình Đình theo ở phía sau, ngay chỗ ngoặt tại cầu thang, đột nhiên cô nổi lên tâm tình, cô kinh hô một tiếng: “Ui da—— "

Người đàn ông đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, một phát bắt được cổ tay cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thái độ vô cùng sốt sắng, kèm theo giọng điệu sốt ruột trong lời nói của anh, giống hệt như anh trước kia!

Long Đình Đình chợt ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt rưng rưng, mang theo chút chờ mong, không động đậy nhìn anh. Trên cổ tay truyền đến lực tay của người đàn ông, nói rõ anh đang để ý đến cô sao.

Mặc Diệu Dương sửng sốt mấy giây, đột nhiên ý thức được điều gì. Cấp tốc buông tay ra, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, khôi phục lại thái độ chán ghét cùng lạnh lùng.

Long Đình Đình càm thêm tin tưởng cảm giác của mình. Không phải cô đang ảo tưởng, cũng không phải suy đoán. Vừa rồi, lúc cô cố ý bị trượt chân, anh đã rất lo cho cô. Nếu anh thật sự nói tình cảm đã đổ vỡ, không còn yêu cô, sao anh lại có phản ứng như thế?

“Diệu Dương…” Long Đình Đình hơi mấp mấy môi, nhẹ nhàng kêu một tiếng.


Âm thanh mềm mại nhẹ nhàng, mang theo mong đợi và kiên nhẫn.

Lông mày người đàn ồn hơi nhếch lên, anh ta trong có vẻ mất kiên nhẫn, mở miệng thúc giục: “Quậy cái gì chứ? Tôi đi xem ông nội đây.” Nói xong liền đi về phía trước.

“Diệu Dương!” Long Đình Đình lần thứ hai kêu anh lại.

Người đàn ông không chịu xoay người lại, thế là cô đi tới trước mặt anh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Hơi thở có chút gấp gáp, nói từng chữ từng chữ: “Diệu Dương, anh nói cho em biết, tất cả lời hôm nay anh nói đều là thật hết sao?”

Mặc Diệu Dương nói: “Đúng!”

“Vậy hồi nãy anh…”

“Vừa rồi tôi chỉ làm theo quán tính, nhất thời không sửa được!” Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng sương.

Long Đình Đình không tin. Cô rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt anh vẫn còn tình cảm khi xưa. Nếu như là đối với một người không còn tình cảm thì làm sao anh lại có vẻ mặt ấy được.

Cô nén kích động muốn khóc xuống, yết hầu đau rát như bị người dùng dao cứa qua: “Trả lời em, có phải anh lại có sắp xếp gì khác đúng không?”

“Hừ!” Mặc Diệu Dương đột nhiên cười lạnh. Anh rủ mắt, mang theo một tia cân nhắc cười nói: “Cô muốn đổi ý rồi sao?”



“Cái gì?”

“Vừa rồi rõ ràng cô đã đồng ý ly hôn trước mặt ông nội, bây giờ không phải là muốn đổi ý đấy chứ.”

“Tôi không có!”

“Vậy còn nói những điều này làm gì?” Mặc Diệu Dương dời tầm mắt.

“…” Đột nhiên có cảm giác cô với anh cứ như ông nói gà bà nói vịt vậy. Long Đình Đình nói: “Anh có nhớ em từng nói với anh một câu không? Anh muốn sắp xếp gì thì tùy, em sẽ không ngăn cản, nhưng hãy cẩn thận nếu không sẽ có ngày gặp báo ứng!”

Mặc Diệu Dương hai tay buông thỏng, vì lời nói của Long Đình Đình, hai bàn tay đột nhiên nắm thành đấm.

Long Đình Đình tiếp tục nói: “Em cũng từng nói, lần trước anh đã đem em sắp đặt vào ván cờ của anh. Nếu lại có lần thứ hai, bất kể như thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Cô kiên định nhìn vào mắt anh, Mặc Diệu Dương mở miệng nói: “Tôi thề với cô, đây không phải sắp đặt.”

“Thật chứ?”

“Là thật!”

“Được.” Nói vậy là anh là đang quyết tâm muốn ly hôn. Long Đình Đình quật cường gật đầu, không cho phép mình lộ ra chút nhu nhược nào: “Được! Em tin anh. Nhưng mà, bây giờ chúng ta lập lời thề đi!”

Mặc Diệu Dương nghi ngờ, nhìn cô một cái.

Long Đình Đình nói: “Lấy ngày hôm nay là ngày ước định, coi như chúng ta đã ly hôn. Nếu sau này có người muốn đi tìm đối phương thì sao đây?”

Mặc Diệu Dương đột nhiên bật cười: “Lời này của cô…cứ như tôi sẽ đi tìm cô vậy.”

“Cũng như em đi tìm anh thôi.”

Mặc Diệu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô muốn thế nào?”

“Rất đơn giản. Hôm nay chúng ta sẽ thề độc, nếu như sau này em quay về tìm anh thì anh sẽ không được chết tử tế!”

Mặc Diệu Dương nghe vậy, chân mày nhíu một cái.

Long Đình Đình tiếp tục nói: “Nếu như anh đến quấy rầy em…Thì em cũng sẽ chết không yên! Trời đất nổi giông! Thấy sao?”



Ý nghĩa rất dễ hiểu, sau này ai không nhin được nhung nhớ đi tìm đối phương, thì đối phương sẽ chết không tử tế! Chính Long Đình Đình cũng thật sự tàn nhẫn với chính mình!

Nói rồi, cô nhướng mày, nhìn vào mắt người đàn ông thật lâu!

Ánh mắt Mặc Diệu Dương lóe lên một vẻ phức tạp. Cũng chính vào lúc này, anh mới nhận ra được tâm tình của Long Đình Đình, cô đang ngày càng rời xa anh. Anh có thể nhìn thấy cảm giác nóng rực từ tim đang ngày càng lan tỏa khắp nơi. Anh liều mạng giữ lai nhưng làm sao cũng không bắt được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng bay càng xa, mãi đến không còn nhìn thấy được nữa.

“Ha…Ấu trĩ!” Mặc Diệu Dương trào phúng nói một câu, rồi sải đôi chân dài quá mức quy định rời đi.

“Mặc Diệu Dương!” Long Đình Đình nhịn không được đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của anh.

Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, lách mình tránh khỏi, anh lộ ra vẻ mất khiên nhẫn, giọng nói cũng đầy tức giận: “Cô Long, xin cô giữ tự trọng. Vừa rồi không phải cô đã nói, chúng ta đã coi như là ly hôn rồi!”

Nói xong, cũng không tiếp tục để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, đi thẳng vào phòng ngủ của Mặc Viên Bằng.

Mặc Diệu Dương chỉ ở trong phòng một lát thì đã rời đi, rất gấp gáp và đột ngột. Không báo trước một tiếng, đứng dậy rời đi mất.

Long Đình Đình thấy thế, nhưng cũng không mở miệng gọi anh lại.

Anh đi gấp như vậy, chắc là muốn chạy đến bên Cốc Nhược Lâm để bầu bạn sao? Tình cảm sâu đậm thật đấy…, Mặc Diệu Dương vì cô ta, mà từ bỏ cả Nhà họ Mặc, ngay cả con ruột của mình cũng có thể từ bỏ!”

Anh về lâu như vậy, vẫn không nghe anh nhắc đến bé cưng một câu. Làm vợ chồng đến mức độ này, xác thực cũng đến lúc nên ly hôn rồi.

Long Đình Đình vẫn bầu bạn bên giường với Mặc Viên Bằng.

Ông cụ một đời phong quang, không nghĩ rằng khi già rồi một người ở bên cạnh hỏi thăm cũng không có. Hai đứa cháu, một người thì ở xa ngàn dặm, một người thì lòng không ở đây

Cô hiện tại vẫn còn là cháu dâu, vì vậy cô nhất định phải làm tròn đạo hiếu, ở lại bên cạnh chăm sóc cho ông.


Mặc Diệu Dương nhanh chân, như đang chạy trốn rời khỏi nhà họ Mặc.


Anh quay đầu nhìn về phía căn nhà cũ của nhà họ Mạc.


Tại đây, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, với anh hay Long Đình Đình cũng đều là những hồi ức đẹp. Xa xa, dường như có bóng người chuyển động, bóng cây loang lổ, cỏ xanh tươi mát, hương hóa chim bay…


Trên mặt, tựa như có một chất lỏng lành lạnh trượt xuống.

Advertisement
';
Advertisement