Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Cốc Nhược Lâm nở nụ cười quyến rũ động lòng người, hé môi nói đầy ẩn ý: “Cảnh sát, lúc nãy khi đi ngang qua cửa hàng đồng hồ Patek Philippe, tôi nghe nhân viên của cửa hàng nói có một vị khách nữ xem một chiếc đồng hồ quý giá. Sau khi vị khách nữ này rời đi, chiếc đồng hồ đó đã biến mất. Tốt nhất anh cũng nên điều tra chuyện này.”

Nữ cảnh sát thản nhiên liếc nhìn Cốc Nhược Lâm bỏ chiếc đồng hồ vào trong túi của Long Đình Đình, rồi hiểu ý nở nụ cười: “Vâng thưa cô Cốc, chúng tôi nhất định sẽ đồng thời điều tra. Khi nào có kết quả, chúng tôi sẽ liên lạc với cô Cốc, cảnh sát và cửa hàng đồng hồ Patek Philippe sẽ cảm ơn vì hành động chính nghĩa của cô!”

“Không có gì.” Cốc Nhược Lâm khoanh tay, đắc ý liếc nhìn Long Đình Đình. Cô ta tốt bụng nhắc nhở: “Đúng rồi, còng tay đâu? Sao các cô lại quên nó rồi? Hồi nhỏ chúng tôi thấy lúc nào cảnh sát bắt tội phạm cũng sẽ còng tay tội phạm lại!”

Cốc Nhược Lâm vừa dứt lời thì lập tức có người lấy còng số tám ra còng tay Long Đình Đình lại bất chấp sự giãy giụa của cô, mẹ Dung cũng bị như vậy.

Đọc FULL bộ truyện Cô dâu bị chiếm đoạt.

“Ha ha...” Cốc Nhược Lâm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Long Đình Đình thì cười nghiêng ngả.

Sau khi thấy người mình hận nhất bị bắt đi, cô ta ngừng cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh băng. Long Đình Đình, trò hay vẫn còn ở phía sau! Lần này tôi muốn cô vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi!


Từ nhà vệ sinh đi ra ngoài vẫn còn một chặng đường dài.

Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, một nhóm phóng viên thời sự không biết ở đâu bỗng xuất hiện, ánh đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào Long Đình Đình và mẹ Dung sau lưng cô.

Mẹ Dung không có kinh nghiệm như Long Đình Đình nên lập tức hoảng sợ la lên.

Long Đình Đình nghe thấy tiếng la bèn dừng bước, ngoảnh đầu lại: “Mẹ Dung, không sau đâu, đây chỉ là chụp ảnh mà thôi.” Ngay khi cô nói xong, có người thô lỗ tách hai người ra rồi trợn mắt nhìn cô.

Long Đình Đình giữ bình tĩnh, lạnh lùng quở trách: “Bà ấy là người già, các người nhất định phải dồn bà ấy vào chỗ chết ư? Hay là phụ huynh của các người đều không có ba mẹ?”

Câu nói này khiến vẻ mặt của những người đó hơi mất tự nhiên.

Long Đình Đình nói với mẹ Dung: “Mẹ Dung đừng sợ, mẹ theo phía sau tôi đi, cố gắng đừng ngẩng đầu lên là được.” Nói xong, cô xoay người đi về phía trước.

Lần này Cốc Nhược Lâm chuẩn bị thật đầy đủ, nhóm phóng viên này chỉ là mở đầu. Khi đám người Long Đình Đình vừa bước ra khỏi cổng quảng trường Vạn Đạt, bỗng nhiên có nhân viên của đài truyền hình thời sự khiêng camera xông tới.

Một loạt ánh đèn huỳnh quang, camera và microphone được đưa tới trước mặt Long Đình Đình, thân phận của cô cũng bị lộ.

“Mợ Mặc, nghe nói Patek Philippe đã bắt được thủ phạm lẫn đồ bị ăn trộm, xin hỏi mợ có giải thích gì không?”



“Thân là mợ chủ nhà giàu mà lại có hành vi ăn trộm vặt, thật đáng xấu hổ!”

“Mà tôi nghe nói cái cô mợ chủ nhà giàu này... thật ra là vợ kế!”

“Ôi chao, cô nhìn kìa, cả hai tay đều bị còng lại... Đúng là quá mất mặt!”

“Đúng đấy! Nhà họ Mặc thật xui xẻo khi rước phải đứa con dâu như thế.”

Long Đình Đình hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán xôn xao xung quanh.

Cô bình tĩnh nói: “Đầu tiên, Patek Philippe cũng không có bắt được thủ phạm lẫn đồ bị ăn trộm! Nếu như có thì xin vui lòng lấy video giám sát lúc đó ra. Tiếp theo, đây là vụ trộm chưa thành hay vu oan giá họa thì vẫn chưa xác định! Vì vậy xin đừng mười rằm cũng ư, mười tư cũng gật, đi nói là đã bắt được thủ phạm lẫn đồ bị trộm!”

“Vậy thì xin hỏi mợ hai rằng tại sao lại có nhân chứng, tại sao chiếc đồng hồ xa xỉ trị giá hơn chín mươi tỷ lại xuất hiện trong túi của mợ?”

“Xin hỏi mợ hai...”

“Xin hỏi tại sao...”

Lúc này, nhiều phóng viên đã đưa ra những rất câu hỏi hóc búa.

Long Đình Đình lạnh mặt trả lời: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không trả lời nữa. Khi luật sư của tôi đến, anh ấy sẽ thay tôi trả lời toàn bộ câu hỏi của mọi người!”

Sau đó có người đẩy phóng viên qua hai bên để mở đường, Long Đình Đình và mẹ Dung được đưa lên xe cảnh sát rời đi.

Phía sau xe vẫn có phóng viên chưa từ bỏ ý định, cố gắng đuổi theo hỏi gì đó qua cửa kính xe.

Trong suốt quá trình, Long Đình Đình tỏ ra rất bình tĩnh và tự nhiên, hoàn toàn không có căng thẳng, hoảng hốt và sợ hãi! Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Lôi Kinh Vũ.

Người phụ nữ này đã khiến anh ta chấn động sâu sắc!

Vì sao một người phụ nữ có thể mạnh mẽ và cứng rắn đến vậy? Anh ta cũng đang suy nghĩ, Cốc Nhược Lâm sẽ đối mặt như thế nào nếu gặp phải chuyện như vậy?



Nghĩ đến đây, dáng vẻ gào khóc của Cốc Nhược Lâm tự nhiên xuất hiện trong tâm trí anh ta...

Tập đoàn Mặc thị, văn phòng tổng giám đốc.

Người phụ nữ trong màn hình LCD với vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Khi nói chuyện, cô vừa kiên cường, vừa cứng cỏi như toàn thân được làm bằng bê tông cốt thép, trông cô như một nữ chiến thần vô địch, bình tĩnh và tự nhiên đối mặt với mọi khó khăn!

Mặc Diệu Dương thu hồi tầm mắt, bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy là khoảng trống rỗng...

Mặc Viên Bằng đã biết chuyện này trước. Trước giờ ông cụ chưa từng đoái hoài đến việc đời, nay lại gọi Trương Hữu Long và tài xế, đích thân đến nơi giam giữ Long Đình Đình.

Mái tóc hoa râm của ông cụ Mặc được vuốt ngược ra sau, cụ mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, tay chống gậy đầu rồng bằng gỗ trắc đỏ, chân mang đôi giày da đen bóng.

Chiếc Lincoln dừng lại, ông cụ xuống xe rồi đi thẳng tới trước, người làm và vệ sĩ theo sát phía sau.

Cổng vừa mở ra thì lập tức có người chạy ra đón.

“Cụ Mặc...”

Mặc Viên Bằng không hề nhìn đối phương mà chỉ nhìn thẳng về trước, giọng cụ nặng nề pha lẫn chút tức giận: “Gọi Cục trưởng Trương của các cậu ra đây tiếp đón tôi!”

Người nọ nghe vậy thì vội vã chạy đi trước dẫn đường.

Cục trưởng Trương là một người đàn ông trung niên mũm mĩm, đầu hói bóng loáng, mặt to béo đeo kính. Ông ta khom lưng, nịnh nọt nói: “Cụ Mặc, cụ đến cái nơi tồi tàn của tôi như rồng đến nhà tôm vậy đó nha!”

Mặc Viên Bằng lạnh lùng liếc ông ta rồi nói: “Đừng nói nhảm nữa, cháu dâu của tôi đâu?”


Nghe vậy, Cục trưởng Trương vờ như chợt nhận ra: “Ý cụ là nữ tội phạm trộm ở Patek Philippe ngày hôm nay sao?”


Lời này vừa dứt, Mặc Viên Bằng lập tức sầm mặt lại, trên mặt cũng xuất hiện sát ý.


Ông cụ nhếch môi đi dạo trong phòng, sau đó nói với giọng điệu như bàn bạc: “Tiểu Trương, cậu đã trung niên rồi, leo lên được vị trí này cũng không dễ nhỉ? Tôi nghĩ vị trí này... không phù hợp với cậu!”


Câu nói hời hợt của Mặc Viên Bằng lập tức dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Cục trưởng Trương.

Advertisement
';
Advertisement