Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mẹ Cốc nghe đến đó, đột nhiên xen vào nói: “Vậy theo ý của ông cụ là, là muốn vu oan giá hoạ?”

Mặc Diệu Dương lắc đầu, nói: “Chưa hẳn. Mọi chuyện đều dễ thương lượng mà đúng không? Chỉ cần bọn họ đồng ý là vu oan, nhà họ Mặc sẽ bí mật giúp bọn họ giảm bớt tội danh, cũng cho mỗi người một phần tiền trợ cấp! Nhìn trên mặt mũi của chuyện tiền bạc, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nhả ra.”

Nói thì nói như thế, thế nhưng nếu đã có được tiền, lại miễn đi trách nhiệm hình sự, đây chẳng phải là chuyện càng hoàn mỹ hơn sao? Chỉ cần đem chủ mưu khai ra là được rồi, nói không chừng còn có thể nhận được càng nhiều tiền hơn.

Suy đoán này, lập tức khiến cho Cốc Nhược Lâm đứng ngồi không yên!

Đọc FULL bộ truyện Cô dâu bị chiếm đoạt tại đây.

Đám phụ nữ trung niên đánh người kia đều là cô ta sai người từ nông thôn tìm đến, đều rất thích tiền, đều không biết nói đạo lý. Vạn nhất bọn họ biết được mình phải ngồi tù, vì giảm bớt tội của mình, rất có thể sẽ khai ra cô ta, vậy đến lúc đó chẳng phải cô ta sẽ…

Cốc Nhược Lâm bị dọa đến mức đổ mồ hôi ở trong lòng bàn tay. Trên mặt cô ta vẫn chứa nụ cười dịu dàng, nói: “Diệu Dương, chuyện này... Kỳ thật nói trắng ra là, người ngoài sao có thể tin tưởng chứ? Anh nghĩ đi, Long Đình Đình dù sao cũng là mợ cả của nhà họ Mặc, nói cô ta sẽ đi trộm một chiếc đồng hồ, ai sẽ tin tưởng? Chẳng lẽ mợ cả nhà họ Mặc không bỏ ra nổi số tiền kia sao?”


Mặc Diệu Dương thở dài bất đắc dĩ thở: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Cốc Nhược Lâm nghe vậy, lại nói: “Cho nên, ông nội không cần thiết điều động lớn như vậy. Lúc đầu chuyện này cũng không phải là chuyện tốt đưa ra ngoài ánh sáng gì cả, ông cụ chỉ là nuốt không trôi khẩu khí này, nhất định phải giày vò. Giày vò như vậy, chẳng phải khiến cho sự tình làm lớn hơn sao? Vậy tất cả mọi người ở thành phố G đều biết, chuyện mợ chủ cả nhà họ Mặc trộm đồ, điều này... Thật mất mặt đâu.”

Cốc Nhược Lâm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô ta thế mà lại nói chuyện giúp tiện nhân kia? Bỏ đi, vì bảo toàn mình, đành phải tạm thời làm như vậy.

Sắc mặt của Mặc Diệu Dương thoáng có chuyển biến tốt đẹp, khó xử nói: “Tôi nghĩ giống như em, Nhược Lâm, chuyện này đã qua phong ba rồi thì cứ để như vậy đi. Nhưng ông nội của tôi càng muốn tôi gắng sức điều tra, tôi từ chối cũng không xong.”

Cốc Nhược Lâm giả bộ dáng vẻ đau lòng: “Diệu Dương, bây giờ công việc của anh đều bận rộn như vậy, còn phải để ý tới những chuyện này. Theo em thấy, chuyện này anh trước hết trì hoãn, thời gian dài ông nội đoán chừng cũng sẽ quên.”

“Được!” Mặc Diệu Dương ngưng mắt lại nhìn cô ta, khẽ gật đầu.

Thấy anh từ bỏ chuyện tiếp tục điều tra, trong lòng Cốc Nhược Lâm thờ phào mấy hơi. Mà những cảm xúc nhỏ ở giữa hai đầu lông mày của cô ta, tất cả đều rơi vào trong mắt của người đàn ông.

Thời gian nhoáng một cái, đêm giao thừa đúng hẹn mà tới!



Trong Công Quán Quý Đình Kiêu, giăng đèn kết hoa. Đám người làm vui mừng trang trí nơi này đẹp đẽ nhộn nhịp, nghênh đón năm đầu tiến đến.

Trong thư phòng của Quý Đình Kiêu, người làm gõ cửa tiến vào.

“Anh Quý, có một hộp đồ đưa đến, nói là nhất định phải để ngài tự kí nhận hàng!”

Quý Đình Kiêu hơi nhíu mày, gói hàng? Ai sẽ gửi thứ gì cho anh, anh cũng hoàn toàn không có sở thích mua hàng trên mạng. Vốn muốn nói tùy tiện để vào phòng chứa đồ đi, sau khi suy nghĩ, lại nói: “Đưa đồ vật vào đây đi.”

Quả nhiên như Quý Đình Kiêu suy đoán, tuy nói bên trên gói hàng không ghi địa chỉ người gửi, chỉ có một ghi chú giao hàng, anh ta nhìn chữ viết liền biết là người nào.

Nhà chính nhà họ Mặc.

Mặc Diệu Tuyết ghé trên cửa sổ ở trong phòng mình, hệ thống sưởi ở trong phòng phản chiếu một lớp sương mỏng ở trên kính, khiến cho khung cảnh đèn đuốc bên ngoài bắt đầu dần trở nên mờ ảo!

Cũng không biết cái tên vô lại kia có nhận được đồ vật mà cô gửi qua hay không, cũng không biết tâm tình lúc này của anh ấy như thế nào, nếu như gửi đến, vì sao anh ấy không gọi điện thoại cho cô? Dù anh không thích, không phải cũng nên nói lời cảm ơn, hoặc gọi điện thoại đến mắng cô vài câu cũng tốt mà?

Chí ít, cô còn có thể nghe được giọng nói của anh đâu!

Mặc Diệu Tuyết cúi đầu, nhìn xuống điện thoại, không có một tin nhắn. Trái tim lập tức lạnh hơn một nửa, còn lạnh hơn so với dáng vẻ ở bên ngoài.

Cô duỗi tay nhỏ non mịn ra, viết tên của người đàn ông kia ở trên thủy tinh. Sau đó vẽ lên một trái tim lại ở phía dưới, nâng cằm của mình, lẳng lặng ngây người.

Bất thình lình, sau lưng có giọng nói vang lên dọa cho cô nhảy dựng lên.

“Tuyết Nhi, con đang làm gì vậy!” Là giọng nói của Lý Tú Liên.

Toàn thân Mặc Diệu Tuyết run lên, vội vàng không ngừng lau chữ viết ở trên cửa thủy tinh đi. Quay đầu, đỏ mặt oán giận nói: “Haiz, mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.”



Lý Tú Liên không nhìn thấy chữ viết của cô ở trên cửa thủy tinh, nhưng động tác cô xoa cửa sổ thì lại thấy được. Truy vấn cả buổi, cũng không hỏi ra được cái gì. Sau đó nói: “Thu dọn đi, qua bên phía ông nội ăn cơm tất niên.”

“Vâng.” Mặc Diệu Tuyết đỏ mặt, chạy vào phòng giữ quần áo.

Nhà chính của nhà họ Mặc, giống với ngày xưa, bao phủ ở bên trong một mảnh đỏ rực vui mắt.

Phòng ăn ở nhà chính, trên mặt của mỗi người đều tận lực mang theo nụ cười vui vẻ. Nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, ngậm miệng không đề cập tới chuyện khác.

Thậm chí đến cả thân thích chi thứ nhà họ Mặc, cũng đều chạy về. Lập tức, nhà chính quạnh quẽ ngày xưa cấp tốc trở nên náo nhiệt.

Bên ngoài cửa của thư phòng của ông cụ, mơ hồ có thể nghe được một chút tiếng ồn ào. Long Đình Đình đứng ở cửa, liền bỏ đi suy nghĩ đi vào, quay người muốn rời đi, lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói tức giận của Mặc Viên Bằng.

“… Thằng nhóc thối, cháu nghe rõ cho ông, bữa cơm tất niên này, nếu như cháu không trở lại ăn cơm, ngày mai ông liền mở buổi họp báo, tuyên bố từ đây cháu và nhà họ Mặc không có bất cứ quan hệ nào... Cái gì? Không có thời gian? Ồ... Cháu ít lừa gạt ông già ông đây, cháu thật sự cho rằng ông già rồi sao, già nên hồ đồ rồi đúng không? Ông nói cho cháu biết, quyết định như vậy đi, cháu có về hay không!”

Anh không quay về sao? Thế nhưng là... Hôm nay là đêm giao thừa mà? Vậy mà đêm giao thừa anh cũng không về, chắc hẳn lúc này, anh đang làm bạn bên cạnh Cốc Nhược Lâm đi?

Trong lòng Long Đình Đình, một trận lạnh buốt. Mùa đông này dường như so với mùa đông ngày xưa còn lạnh hơn rất nhiều.

“Cạch!” Cánh cửa bị người từ bên trong mở ra.

Mặc Viên Bằng thấy Long Đình đình ở bên ngoài cửa. Thần sắc của Long Đình Đình hiện lên một tia không được tự nhiên: “Ông nội.”


Mặc Viên Bằng hòa hoãn lại thần sắc, gật gật đầu, nói: “Ừ.” Sau đó, cất bước đi về phía phòng khách.


Ông cụ vừa đi ra đại sảnh, bốn năm đứa trẻ liền vây lại, níu lấy góc áo của ông cụ đòi lì xì. Tâm tình của ông cụ sau khi nhìn đến những đứa trẻ này, cũng trở nên tốt hơn nhiều, bắt đầu cho phát lì xì cho đám trẻ.


Phân phát đến cuối cùng, ông cụ đi đến hướng Mẹ Dung. Trong ngực của Mẹ Dung ôm một đứa trẻ nhỏ. Ông cụ cười ha ha nói: “Ông phải phát cho chắt trai của ông, một bao lì xì lớn nhất, ha ha…”


Quả nhiên là một bao lì xì rất lớn rất dày, Mẹ Dung nhận lấy giúp, hạ hai đầu gối xuống: “Cảm ơn ông.”

Advertisement
';
Advertisement