Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Xuân về hoa nở, hương vị của năm mới cũng dần nhạt đi rồi.

Long Đình Đình trịnh trong giao bánh bao nhỏ cho ông cụ Mặc, chuẩn bị đi Hải Thành. Ý định của cô là, trang bị gọn nhẹ, cái gì cũng không mang. Dù sao, bây giờ cũng đã ký tên lên thỏa thuận ly hôn rồi, tất cả mọi thứ ở đây đều không thuộc về cô rồi.

Cô cũng là muốn đi một mình. Nhưng mà mẹ Dung sống chết muốn đi theo, không còn cách nào, Long Đình Đình cũng chỉ đành mang theo bà.

Ông cụ Mặc cũng lo lắng cô một mình đến nơi xa như vậy, sắp xếp mười mấy người vệ sĩ, người hầu, cho cô dẫn đi.

Trong lòng Long Đình Đình cũng biết đây là ý tốt của ông cụ, cô cũng không từ chối nổi.

Mặc Viên Bằng vẫy vẫy tay, Trương Hữu Long cầm một túi giấy đi đến, đặt trước mặt Long Đình Đình, nói: "Mợ hai, đây là ông cụ tặng cho cô."

"Cái này..." Bên trong là gì đây? Long Đình Đình tò mò nhìn Mặc Viên Bằng.


Ông cụ hiền lành gật đầu, nói: "Mở ra nhìn xem, bên trong là cái gì!"

Long Đình Đình mở túi ra. phát hiện bên trong là một chìa khóa phòng, còn có một bộ chìa khóa xe. Lại nhìn thấy tư liệu, trên đó giới thiệu kỹ càng một biệt thự có hoa viên, cùng với ảnh chụp cung với một chiếc xe thể thao xa xỉ. Bên dưới của tư liệu, mô tả kỹ càng địa điểm biệt thự, cùng với phương tiện, giới thiệu tình huống kỹ càng.

"Ông nội, cái này..." Long Đình Đình hoài nghi.

Trương Hữu Long trả lời: "Mợ hai, đây là bất động sản và xe hơn ông cụ từ năm trước đã sai người đặt mua ở Hải Thành cho mợ. Ông cụ sợ mợ một mình con gái ở bên ngoài, không an toàn, có chiếc xe thay đi bộ cũng sẽ thực tế hơn một chút."

Cái gì! Ông nội gạt cô, từ năm trước đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Biệt thự trong bức ảnh thật sự rất tinh xảo, nhìn thấy giá trị xa xỉ. Mà chiếc xe này, nhìn qua phóng đoán không có 60 tỷ không mua được.

"Ông nội.." Mũi Long Đình Đinh chua xót, nước mắt rơi xuống.

Mặc Viên Bằng giả vờ tức giận nói: "Con nhìn đi, đang tốt đẹp sao lại không? Cũng không phải lần này đi rồi thì không gặp được nữa. Sao thế? Chẳng lẽ có định đi luôn, không cần ông nội sao?"

"Nào có, ông nội... dù cho chân trời góc biển, con cũng sẽ quay về gặp ông." Long Đình Đình lau sạch nước mắt.

Mẹ Dung đứng bên cạnh nhìn, cũng cảm động rơi nước mặt.



Sau khi tạm biệt ông cụ, về Thủy Sam Uyển.

Mấy người hầu đã chuyển mấy vali xuống, Long Đình Đình bất đắc dĩ nhìn mẹ Dung: "Mẹ Dung, những chuyện này đều do mẹ dặn dò sao?"

Mẹ Dung ngại ngùng cười, nói: "Đình Đình, những vật này đều là những thứ cá nhân mợ có thể dùng được, đến bên đó không cần mua nữa."

Long Đình Đình bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng biết mẹ Dung suy nghĩ cho mình. Nhưng mà, huy động nhân lực như vậy, hoàn toàn không cần thiết. Cô dặn dò người làm mang những thứ đó đặt lại về chỗ cũ. Sau đó cô nói với mẹ Dung: "Mẹ Dung, tôi cũng không phải không trở lại, không cần mang những thứ vô ích đó đi."

"Nói như vậy, Đình Đình, chúng ta sẽ còn quay về, đúng không?" Mẹ Dung có thể là ở Thủy Sam Uyển chờ đợi nửa đời người, qua lần từ biệt này, trong lòng cũng rất không nỡ, Long Đình Đình cũng hiểu trong lòng.

"Ừ." Long Đình Đình trịnh trọng gật đầu, cầm hai tay bà, nói: "Sẽ. Con của tôi còn ở đây mà, sao có thể không quay về được chứ."

Bà vú cũng đỏ vành mắt, ôm lấy bánh bao nhỏ, để hai mẹ con đáng thương tạm biệt.

Long Đình Đình ôm bánh bao nhỏ vào lòng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Con ngoan, con nhất định phải thật tốt, ngoan ngoãn lớn lên, tương lai trở thành chủ nhân vực dậy nhà họ Mặc!

Bánh bao nhỏ dường như cảm nhận được gì đó, hai bàn tay trắng như phấn chăm chú quấn lấy lọn tóc nhẹ buông xuống của Long Đình Đình, khóc đến nát cả tim gan.

Sau này, không thể ngửi được mùi sữa thơm trên người cục cưng nữa rồi. Cuối cùng cũng không thể chạm vào cơ thể thịt mềm mềm của tên nhóc kia nữa. Nghĩ đến mình và cục cưng phải tách ra. Tương lai không nói được ngày nào mới có thể gặp lại... nước mắt Long Đình Đình, giống như chuỗi ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.

Hình ảnh này, người làm trong Thủy Sam Uyển nhìn thấy, đều âm thầm rơi lệ.

Nhìn thấy thời gian cũng đến lúc rồi, Long Đình Đình hạ quyết tâm đưa bánh báo nhỏ vào trong ngực bà vú, nghẹn ngào nói: "Ôm cậu chủ nhỏ về phòng!"

"Vâng, mợ hai." Bà vú lau nước mắt, xoay người rời đi.

Long Đình Đình đứng tại chỗ, hai mắt phủ sương, che đi tầm nhìn về phía bánh bao nhỏ đang vẫy vẫy tay với cô... Ánh mắt của cô như đang rơi lệ, trong lòng cô lệ đã rơi...

Ngồi lên xe riêng, xe chậm rãi lăn bánh, phương hướng chính là bãi đỗ máy bay tư nhân nhà họ Mặc.

Long Đình Đình biết ông cụ sẽ không ra tiễn.

Cô vừa mới cùng con mình tách ra, mùi vị chua xót bất đắc dĩ ấy, không phải người bình thường có thể nếm trải được. Mà ông cụ, sao có thể nhẫn tâm ra đưa tiễn chứ.



Cửa chính nhà họ Mặc, chậm rãi kéo ra. Xe, chậm rái lái ra ngoài.

Long Đình Đình quay đầu, lần nữa nhìn lại nhà họ Mặc to lớn như vậy thật lâu. Cái nhìn này, rõ ràng thấy được hai bóng người, đứng đối diện với hướng mình đi.

Một người là Trương Hữu Long, ông ấy đang dìu ông cụ.

Ông cụ thì nhìn về phía mặt trời, vẫy vẫy tay về phía cô.

"Ông nội..." Long Đình Đình bụm miệng mũi lại, không muốn nước mắt làm nhòe đi hình ảnh còn lại...

Nửa tiếng sau xe đến sân bay tư nhân của nhà học Mặc.

"Mợ hai, đi bên ngày." Nhân viên ở sân bay lễ phép đưa hai người ngồi lên máy bay cất cánh hôm nay.

Máy bay tư nhân tương đối xa hoa, nội thất bên trong cùng vô cùng thoải mái, ấm áp. Đồ uống, cà phề, thức ăn nhẹ, tạp chí giết thời gian gì đó, đều có đầy đủ.

Long Đình Đình thắt dây an toàn cho mẹ Dung, tự mình về chỗ ngồi, cũng thắt chặt dây an toàn.

Quay lần, lần nữa nhìn lại thành phố G rộng lớn. Cô hơi khép mắt lại, suy nghĩ trong lòng như một dòng sông nhỏ lẳng lặng chạy.

Máy bay bắt đầu lắc lư, đây là bắt đầu khởi động rồi.

Long Đình Đình mở hai mắt ra, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, cố hương chính mình lưu luyến không rời đi được.


Nhưng mà, ngay lúc máy bay rời mặt đất, cô hình như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở bên ngoài sân lớn chợt lóe lên. Đợi đến lúc cô ngồi vững, lại nhìn về bên đó thì lại cô đơn không bóng người!


Cô cười khổ vỗ vỗ trán mình, cười nhạo mình lại xuất hiện ảo tưởng không nên có.


Mẹ Dung lần đầu tiên đi máy bay, rất sợ hãi, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.


Long Đình Đình cũng quên mất chuyện vừa thấy bóng dáng lúc nãy, tận lực nói chuyện với bà, an ủi bà, giúp bà không cần sợ...

Advertisement
';
Advertisement