Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Ánh mắt của Mặc Diệu Dương, sắc bén giống như dao quét qua Mặc Diệu Lương. Lãnh khốc vô tình nói: “Cô ta không phải là rất thích đem cơ thể lộ ra cho đàn ông nhìn sao? Cô ta không phải là rất thích xà vào lòng sao? Tôi chỉ là thỏa mãn cô ta mà thôi!”

Mặc Diệu Lương như bị kích đau!

Câu nơi này của đối phương, khiến trong đầu của anh ta xuất hiện vô số hình ảnh không dám tưởng tượng. Cho dù Tô Tiểu Niệm là đồ giả, nhưng mấy năm nay, luôn là đồ giả này ở bên anh ta. Khi anh ta lạc lỏng, khi phấn khích, khi vui vẻ và khi tràn ngập tham vọng... thật ra anh ta sớm đã quen khi có cô ta bên cạnh.

Cho dù cô ta là đồ giả. Anh ta từ lâu đã từng nghĩ, cho dù có được Long Đình Đình, anh ta cũng sẽ không vứt bỏ cô ta. Sẽ giống như trước kia, đối tốt với cô ta, cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho cô. Bởi vì, đó cũng là một bảo vậy hiếm có thuộc về anh ta, cho dù là đồ giả!

Nhưng, bây giờ lại bị người ta nói, đồ giả mà anh ta trân quý, đang bị người khác vấy bẩn lăng nhục.

Hai mắt của Mặc Diệu Lương bỗng trần ngập tơ máu, mấy bước xông đến trước mặt Mặc Diệu Dương, sóng ánh sáng trong mắt giống như sinh ra kiếm, muốn giết anh: “Mặc Diệu Dương, anh nghe rõ đây cho tôi, nếu như dám thương tổn đến một ngón tay của Tiểu Niệm, tôi nhất định không tha cho anh!”

Mặc Diệu Dương nhếch môi, trên gương mặt đẹp trai vẫn là kiểu cười như gần như xa đó. Đỉnh đầu có ánh nắng xuyên qua lá cây, chiếu lên gương mặt của anh, giống như sóng nước bằng ánh sáng đang di động.

Giọng nói của anh thản nhiên, lại khiến người ta rét lạnh: “Người anh em tốt, cậu chăm sóc chị dâu của cậu như vậy. Cô ta thân là em dâu của tôi, tôi có thể giả vờ không quen sao?”


“Anh---” Mặc Diệu Lương siết chặt nắm đấm.

“Hai đứa đang làm cái gì!” Đột nhiên, đằng sau bọn họ truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Viên Bằng.

Mặc Diệu Dương ngước mắt, nhìn về phía đó, sau đó lại thu ánh mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Người anh em tốt, mau thu lại nắm đấm của cậu đi. Lẽ nào, cậu muốn để ông nội nhìn thấy một màn tranh cãi của anh em chúng ta?”

Mặc Diệu Lương nghe vậy, quả nhiên buông nắm đấm ra, cơ thể cũng kéo giãn chút khoảng cách với anh. Như thế, ngược lại cũng tiêu tán không ít mùi thuốc súng.

“Ông nội.”

“Ông nội.”

Hai anh em đồng thanh chào hỏi Mặc Viên Bằng.

Mặc Viên Bằng chắp tay sau lưng, gật đầu, đi tới: “Ừm, đều tốt. Hai đứa vừa rồi đang làm cái gì?”

Mặc Diệu Dương khẽ mỉm cười, nói: “Lâu rồi không có gặp Diệu Lương rồi, nói chuyện với em ấy thôi.”

“Dạ phải, ông nội.” Mặc Diệu Lương cũng nở nụ cười vô hại mà thân thiện.



Mặc Viên Bằng liếc nhìn hai người: “Ừm, nói đi, Diệu Dương cũng có một khoảng thời gian không trở về rồi, các cháu bình thường cũng không có cơ hội gặp mặt, nói chuyện một chút kéo gần tình cảm giữa hai anh em, cũng là chuyện tốt.”

“Dạ.”

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Mặc Viên Bằng ngẩng đầu, nhìn Mặc Diệu Lương, nói: “Cháu thì sao? Gần đây Mông Tháp có bận hay không?”

“Tết qua rồi, khoảng thời gian này không tính là bận nữa. Chắc mùa hè tới sẽ trở bên bận hơn, đó chính là thời điểm tung các bộ trang sức.” Mặc Diệu Lương cười đáp.

“Ừm, bận thì tốt, bận đại biểu làm ăn phát đạt.” Mặc Viên Bằng nói.

Mặc Diệu Lương gật đầu, không có nói gì nữa.

“Khi không bận, nhớ về nhà xem thử.” Mặc Viên Bằng lần nữa liếc nhìn anh ta.

“Vâng ạ, ông nội.” Mặc Diệu Lương gật đầu. Sau đó lại nói: “Ông nội, thời gian cũng sắp tới rồi, cháu đi trước đây.”

Mặc Viên Bằng làm bộ tức giận, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Vừa được bao lâu chứ, giờ lại muốn đi rồi. Đã đi gặp ba mẹ của cháu chưa hả?”

“Đã đi rồi thưa ông nội.”

“Ừm, đi đi, đi làm việc đi.”

“Vâng, ông nội, vậy cháu đi trước.” Mặc Diệu Lương gật đầu, sau đó, ngước mắt nhìn sang Mặc Diệu Dương: “Anh hai, em đi trước đây.” Cụp mắt, có một tia tức giận.

Mặc Diệu Dương càng biết giả vờ hơn anh ta. Trên gương mặt đẹp trai thoát trần, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm khác thường. Anh vỗ nhẹ vào vai của Mặc Diệu Lương, nói: “Diệu Lương, có gì cần giúp đỡ nhất định phải nói một tiếng với anh hai, anh hai sẽ dốc toàn lực thỏa mãn các em.”

Điều thú vị là, Mặc Diệu Dương dùng ‘các em’, chứ không phải là ‘em’!

Người khác hoàn toàn sẽ không biết ý tứ trong này, duy chỉ có Mặc Diệu Lương, trong lòng rõ như gương! Anh đây không phải chính là chỉ mình và Tô Tiểu Niệm sao!

Lão hồ ly vô cùng gian manh này. Nhưng, Mặc Viên Bằng ở đây, anh ta không thể xé rách da mặt được. Vì thế, trên nụ cười mặt, cười ha hả nói cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn anh hai trước rồi.”

Dứt lời, xoay người rời khỏi. Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt hóa thành bong bóng tan ra!



Mặc Diệu Lương vội vàng trở về tập đoàn Mông Tháp, liên lạc với mấy nhân thủ, chính là muốn lật tung cả thành phố G, cũng phải tìm cho ra Tô Tiểu Niệm.

Nhưng, tròn 3 ngày trôi qua rồi! Vẫn không có chút tin tức, Mặc Diệu Lương đều sắp phát điên rồi! Đáng chết. Đột nhiên, anh ta dường như đã hiểu một chuyện.

Đây là Mặc Diệu Dương cố ý? Tại sao khi Long Đình Đình ở đây, anh luôn thoái thác, cứ lúc cô vừa đi thì Tô Tiểu Niệm xảy ra chuyện rồi? Lẽ nào không phải là vì muốn để Long Đình Đình bình an vô sự rời khỏi sao!

Giỏi cho một Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Lương đấm mạnh vào bức tường, lại không hề cảm thấy có chút đau đớn nào. Nhưng bây giờ anh ta muốn phản kích cũng vô dụng rồi, Long Đình Đình đã đi rồi, xa tít ở Hải Thành, anh ta không làm gì được cô.

Nữ chủ nhân của Thủy Sam Uyển rời khỏi rồi, nam chủ nhân lại trở về rồi.

Nhưng lại không có ở lại, chỉ là về thăm Bánh Bao Sữa so với trước tốt hơn không. Chỉ là, anh vẫn không muốn bế đứa trẻ, cho dù là đứng từ xa nhìn, trên mặt cũng mang theo nụ cười ấm áp.

Bảo mẫu thấy rất lạ, nhưng cũng không tiện nói gì. Rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của cậu hai, là yêu đứa trẻ, nhưng tại sao lại ngay cả chậm cũng không chịu chạm vào một chút, càng đừng nói là ôm vào trong lòng.

Bà ta không dám nói rõ, chỉ là lặng lẽ liên lạc với mẹ Dung, nói chuyện này cho bà ta. Mẹ Dung lại tìm một thời cơ tốt, nói cho Long Đình Đình. ngôn tình hoàn

Sau khi Long Đình Đình đến Hải Thành, cùng mẹ Dung chuyển vào trong biệt thự mà ông cụ sắp xếp.

Do mới tới, mỗi ngày đều phải chạy đến cơ sở của Hải Thượng Lạc Viên, cho nên so với bình thường bận hơn rất nhiều. Có điều bận rộn cũng tốt, ít nhất cô không có thời gian rảnh đi suy nghĩ cái gì cả.

Cô khi nhận được tin này đang ở trong văn phòng, trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt của người đàn ông đó. Tính kỹ lại, đến đây cũng có hơn một tháng rồi? Nếu không phải là mẹ Dung đột nhiên nhắc tới, cô suýt nữa cũng sắp quên mất người đàn ông này rồi.

Lắc đầu, cười khổ. Quả nhiên, cô vừa rời khỏi, anh mới đến Thủy Sam Uyển. Mà trước đó, lẽ nào không phải là vì cô ở đó anh mới không đến sao?

Lôi Kinh Vũ từ sau lần cãi nhau với Cốc Nhược Lâm đó, quả nhiên không có tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Cốc nữa.


Đương nhiên, Cốc Nhược Lâm cũng không có chủ động liên lạc với anh ta muốn anh ta làm cái gì. Bởi vì, Long Đình Đình đã rời khỏi thành phố G, tiếp theo cô ta có lòng tin thay đổi tất cả mọi thứ.


Cô ta vô cùng hứng trí đến nhà tổ nhà họ Mặc, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.


“Anh biết tôi là ai không? Dám cản tôi!” Cốc Nhược Lâm mày liễu nhướn lên, kiêu ngạo nói.


“Xin lỗi, cô Cốc, mặc kệ cô là ai, không có lời mời của người nhà họ Mặc, cô không thể vào.”

Advertisement
';
Advertisement