Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Mẹ Cốc giống như nhìn thấy cứu tinh, đi tới, hỏi: “Cậu Trần, Diệu Dương nó khi nào rảnh? Nó sao có thể nói không biết chúng ta chứ? Lẽ nào tháng trước túi lớn túi nhỏ đó không phải là nó đưa tới sao?”

Trần Hằng liếc nhìn Cốc Nhược Lâm tức tối ở một bên, cười nói: “Cô Cốc cũng ở đây à? Trời lạnh như vậy, vẫn còn muốn đợi. Dì Cốc, tôi đương nhiên quen hai người, tổng giám đốc cũng quen hai người. Chỉ là, hôm nay hai người đến thật sự không đúng dịp, tổng giám đốc vừa rồi đang họp với người của bộ phận kinh doanh, cô cũng biết, tết qua rồi, con người vẫn còn lười biếng. Thành tích của bộ phận kinh doanh giảm xuống, tổng giám đốc rất là tức giận. Vừa rồi khi gọi điện tới, tổng giám đốc đang vô cùng tức giận, đương nhiên nói không quen, không gặp rồi!”

Mẹ Cốc vội gật đầu, lại nói: “Vậy... vậy nó khi nào họp xong!”

Trần Hằng nói: “Cái này không dễ nói. Khả năng còn phải một tiếng nữa, nhưng cũng có khả năng một chốc một lát. Hay là, tôi lại giúp bà đi xem thử?”

“Được được.”

“Có điều, phải đợi một lát, máy photo của công ty vậy mà xảy ra sự cố, tôi phải sang đối diện in một bản văn kiện đã. Rất nhanh, tôi rất nhanh sẽ xong, trở về tôi sẽ hỏi giúp hai người.”

“Ặc... được được, vậy thì làm phiền cậu Trần rồi.”


Trần Hằng đâu có đi photo thứ gì chứ? Anh ta thuần túy chỉ là đến trêu đùa đôi mẹ con đáng ghét này thôi. Chỉ thấy tay của anh cầm văn kiện, thong thả đi về phía đối diện.

Có điều, anh ta thay vì đi tìm được chỗ photo thì lại vào trong quán Starbucks ở đối diện, gọi một ly cà phê sữa nóng, ngồi ở nơi có khung cảnh ưu nhã lại thoải mái, còn trong điều hòa ấm áp. Điều hòa thổi, thưởng thức cà phê, thật không tự tại, thật không thư giãn mà.

Không lâu sau, anh ta đã gửi tin nhắn mess đi.

‘Tổng giám đốc đại nhân, đoán xem tôi đang ở đâu?’

Mặc Diệu Dương cũng hiểu anh ta, trong lòng biết sau khi anh ta vừa rời khỏi, nhất định sẽ đi trêu đùa mẹ con nhà họ Cốc một phen, lúc này nhìn thấy tin nhắn mess của anh ta, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn rồi.

‘Thời gian làm việc, làm việc riêng, tiền thưởng của tháng này sợ là không cần nữa rồi!’

Trần Hằng nhìn thấy tin nhắn mess, nuốt ngụm cà phê hơi nóng vào bụng, trả lời ‘Ông chủ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi lại còn đang bận chuyện có liên quan đến lão nhân gia anh đó, tôi còn chưa có tìm anh đòi phí tăng ca đó, anh ngược lại muốn trừ tiền của tôi... nhà tư bản hút máu người!’

‘Cũng phải! Nếu cậu đã siêng năng như thế... như này đi, kế hoạch năm nay của công ty là định mở một công ty con ở nơi lạnh nhạt phía tây bắc, tôi cảm thấy cậu rất có năng lực. Không bằng cử cậu đến đi đó toàn quyền quản lý!’



Vừa nhìn tin nhắn này, Trần Hằng bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người.

Tây bắc? Phương vị cụ thể là nơi nào? Bắc Cực, hay là Nam Cực? Địa ngục cao nguyên phía tây, hay là dưới chân núi tuyết ở phía nam? Đù, anh ta người phương nam tiểu thịt tươi, đã quen với cuộc sống phòng ấm rồi, sao có thể chịu được loại điều kiện khắc nghiệt đó chứ?

Vì thế, vội vàng rep tin ‘Ông chủ lớn, anh hà khắc với nhân viên dưới trướng như vậy, sẽ không kết giao được bạn bè tốt đâu.”

‘Lập tức có người đến bên cạnh cậu, đưa cậu đi chết rồi!’

Đây là tin nhắn cuối cùng mà Mặc Diệu Dương nhắn lại.

Đừng thấy hai người trước mặt người khác là quan hệ cấp trên và thuộc hạ, rất khắt khe, nghiêm túc. Nhưng, sau lưng người khác do thời gian hai người tiếp xúc tương đối dài, thật là chung đụng với nhau giống như anh em rồi, bình thường trêu chọc cũng là chuyện rất bình thường.

Trần Hằng uống xong cà phê, lật đồng hồ trên cổ tay ra xem, ừm, anh ta đã vào đây khoảng hơn nửa tiếng rồi, cách ‘một chốc một lát’ trong lời anh ta nói, cách tương đối xa, đến lúc trở về rồi.

Mẹ con nhà họ Cốc ở bên ngoài khổ sở chờ đợi tin của Trần Hằng.

Trần Hằng cười xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, dì Cốc, vừa rồi ở bên đó gặp phải người quen, cứ kéo tôi nói chuyện, tôi lại không từ chối được, kéo dài chút thời gian.”

Trên mặt hai người phụ nữ đã lạnh đến mức có hơi tím tái rồi.

Anh ta vội nói: “Tôi bây giờ đi xem thử tổng giám đốc đã kết thúc cuộc họp hay chưa.”

Dứt lời, anh ta rảo bước đi vào trong. Chỉ là, sau khi đi đến chỗ khuất tránh tầm mắt của bọn họ, bước chân lại vô cùng thong thả, từ từ mà đi.

Mấy đồng nghiệp nữ trẻ tuổi đi ra, trong đôi mắt đào hoa đó của anh ta bỗng tràn ngập ý cười, trêu đùa; “Các người đẹp, nể mặt cùng ăn bữa tối chứ?”

Trần Hằng tướng mạo cũng không tồi, vóc người cũng rất được, huống chi ở tập đoàn Mặc Thị cũng tính là một quản lý cấp cao rồi, các nữ đồng nghiệp dưới trướng tự nhiên mê tít. Lũ lượt bày tỏ muốn cùng tham gia.

Thời gian nửa ngày, trong căn phòng ấm áp như mùa xuân rất nhanh trôi qua, nhưng ngoài phòng lại khác rồi.

Gió lạnh căm căm, thổi cho ai đó da tóc đều giống như bị kết băng rồi.



Khi Mặc Diệu Dương rời khỏi văn phòng, trời đã hoàn toàn tối đen. Chính là là hơn 8 giờ tối rồi, đi ra khỏi cửa lớn, sải bước đi về phía bãi đỗ xe.

“Diệu Dương...” Đằng sau, vang lên một giọng nói tràn ngập sự u oán.

Mẹ Cốc hai người từ trưa, đợi mãi đến tối. Mẹ Cốc thật sự không chống đỡ được nữa, liền trở về trước. Cốc Nhược Lâm vịn vào cái cớ kia, cũng phải đợi đến khi anh tan làm.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Mặc Diệu Dương, trái tim của cô ta lập tức trở nên ấm áp. Đuổi theo, ôm anh từ sau, nức nở nói: “Diệu Dương... tại sao, tại sao lại đối xử với em như thế?”

Mặc Diệu Dương nhíu mày, nhẹ nhàng gỡ tay của cô ta ra.

Trên mặt Cốc Nhược Lâm, vụt qua một tia kinh ngạc: “Diệu Dương, rốt cuộc làm sao rồi? Tại sao thái độ đột nhiên đối với em lại lạnh lùng như thế?”

Anh nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Tôi tại sao lại làm như thế, lẽ nào cô không biết sao?”

Một câu nói, đâm trúng trái tim của cô ta. Hình như trong lòng có bí mật gì đó không dám để người khác biết, lại bị người ta bỗng nhiên phát hiện, mà toát mồ hôi lạnh cả người.

Cốc Nhược Lâm vẫn nặn ra nụ cười giả tạo, lắc đầu nói: “Em... em không biết?”

“Cô không biết sao?” Nụ cười của Mặc Diệu Dương khiến người ta có hơi dựng tóc gáy. Xoay người, không màng tới bộ dạng sững sờ hóa đá tại chỗ của Cốc Nhược Lâm, xoay người sải bước rời khỏi như sao băng.

Cốc Nhược Lâm thấy trước khi anh rời khỏi, nụ cười cuối cùng lộ ra đã dọa cô ta. Lẽ nào, anh đã biết cái gì rồi? Hay là... chuyện này... chuyện này không thể nào.


Kế hoạch của cô ta và Lôi Kinh Vũ, vô không kẽ hở, sao có thể bị anh nhìn thấu chứ?


Còn nữa, khi cô ta sảy thai, thái độ của anh đối với cô ta, cô ta đều nhìn rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là giờ vờ. Sao lại như thế chứ?


Lẽ nào... đột nhiên, cô sửng sốt nghĩ tới, Lôi Kinh Vũ hình như có khoảng thời gian không có gặp mặt với cô ta rồi. Lần trước hai người vì Long Đình Đình, cãi nhau không vui mà giải tán, liệu có phải anh ta đã nói gì với Diệu Dương không?


Vừa nghĩ đến điều này, trái tim của Cốc Nhược Lâm giống như bị người ta treo lên lửa đốt vậy.

Advertisement
';
Advertisement