Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

An Đình Đình nghe thấy thế, chỉ ước sao mình có thể cầm dao đâm chết anh ta!

Bây giờ, chuyện làm cô càng thấy căm ghét hơn là anh ta lại dám đụng vào người cô. Cô cố gắng nghiêng người, muốn đẩy tay anh ta ra.

Nhưng nào ngờ, Bùi Minh Lại lại to gan sáp lên, ép cô vào tường.

Anh ta giữ chặt tay cô, nâng lên đỉnh đầu, bàn tay kia lại nhấc chiếc cằm thon gọn của cô lên. Nhìn vào gương mặt quyến rũ

của cô, anh ta tham lam muốn đặt nụ hôn lên đấy.

Dạ dày An Đình Đình nhộn nhạo, cô quay đầu sang hướng khác: “Bùi Minh Lạc, đồ khốn nạn, buông tôi ra.”

Có lẽ tiếng quát này của cô, đã kéo lý trí của Bùi Minh Lạc trở về, sau khi ý thức được hành vi của mình, anh ta lập tức buông cô ra, rồi lùi về sau một bước.

Anh ta vẫn giữ chặt mặt của cô: “Người đẹp vẫn còn đang chờ tôi ở bên trong, để tôi đi xem rồi quay lại ngay, cô chờ ở đây,

không được chạy lung tung, nghe chưa?”


An Đình Đình trừng to mắt: “Anh cút đi ngay cho tôi!”

Nhưng nào ngờ, lần này Bùi Minh Lạc không tỏ vẻ giận dữ nữa mà lại lời trách mắng của cô là tình thú. Anh ta vươn tay xoa mặt cô, rồi nói: “Cưng à, anh yêu em, em kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa nhé.”

Nói dứt lời, anh ta bèn bỏ đi một nước, không hề quan tâm đến gương mặt sửng sốt của An Đình Đình.

Cuối cùng Bùi Minh Lạc đã đi rồi, cuối cùng An Đình Đình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn thấy rờn rợn.

Từ lúc nào mà người đàn ông này trở nên quá khích như vậy? Giọng điệu tự cao tự đại của anh ta cố chấp như một gã điên vậy.

Xem ra sau này mình phải cẩn thận một chút, đừng đụng chạm đến người đàn ông này, rồi lại rước rắc rối vào người.

Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông.

An Đình Đình nhìn thử, trong lòng thấy hơi bất an, không ngờ Mặc Diệu Dương lại gọi cho cô.

Phải làm sao bây giờ? Nghe không, chắc chắn sẽ bị anh ta dạy dỗ một chặp, không nghe, vẫn bị dạy dỗ một chặp, cỡ nào cũng bị chửi, thôi thì không nghe là hơn.

Cô do dự một hồi, đến lúc điện thoại đổ chuông lần thứ ba, An Đình Đình bấm nghe trong tâm trạng nơm nớp lo sợ.



“Ra đây cho tôi!” Lúc được nối máy, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nhuốm vẻ giận dữ vang lên ở đầu dây bên kia.

“Hả, ra ngoài? Ứm, anh ở đâu...” Cô vẫn còn chưa nói dứt lời, đối phương đã dứt khoát tắt máy.

Nghe giọng điệu ấy, chắc hẳn anh ta đang giận dữ tột cùng, bực bội hết sức.

Kêu cô ra ngoài? Anh ta ở đâu mới được?

An Đình Đình rời khỏi ban công với tâm trạng thấp thỏm bất an, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm. Cô không hề hay biết, sau khi cô đi khỏi ban công, một ánh mắt ở góc khuất nào đó mới không nhìn cô nữa.

Lúc An Đình Đình đến trước cửa nhà họ An, cây cối xếp thành hàng ở hai bên đường, có một chiếc xe sang trọng đậu dưới ánh đèn đường. Dường như người trong xe đã nhìn thấy cô, đèn xe sáng lên mấy lần.

Sau khi đến gần bèn nhìn thấy Mặc Diệu Dương, anh ta mở cửa xe, bước ra.

Cổ họng An Đình Đình nghẹn lại, cô nuốt ực nước miếng, rồi nói: “Anh...sao anh lại đến đây?”

Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói: “Tôi cũng được mời.”

"Ồ” Hóa ra là thế, xem ra anh ta cũng biết mình tham gia vì bất đắc dĩ thôi, bèn vội vàng gật đầu.

“Nhưng tôi không nhận lời mời.” Ánh mắt của anh ta toát ra vẻ giận dữ.

“Hả” An Đình Đinh sững sờ.

Nếu đã được mời, cũng đã đến đây rôi, bây giờ lại bảo không nhận lời mời, không phải rất mâu thuẫn à?

Anh ta hạ thấp giọng, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “An Đình Đình, cô to gan thật, tôi cảnh cáo cô, cô không được lừa anh tôi nữa.”

“Tôi...

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa ghế sau được ai đó mở ra.

An Đình Đình hơi ngạc nhiên, rồi nhìn thấy Mặc Diệu Phong bước ra khỏi xe.

Anh ta tức giận nhìn An Đình Đình, rồi hừ lạnh: “Hay lắm, người đẹp, cô lừa tôi! Cô còn nói cô phải tăng ca, nhưng cô lại đi ăn cơm với người khác, còn mặc đồ đẹp như vậy nữa, hừ, tôi không thích cô nữa đâu, sao cô có thể nói dối tôi kia chứ!”

Câu nói của anh ta, khiến mặt mũi An Đình Đình đỏ bừng. Bây giờ cô xem như cô đã hiểu tại sao Mặc Diệu Dương lại đến đây rồi, chắc chắn là do Mặc Diệu Phong không chịu đi ngủ, anh ta không còn cách nào khác mới dắt anh mình đi.”



Cô lắp bắp, ấp úng giải thích: “Tôi, thật ra tôi...”

Mặc Diệu Dương nhìn Mặc Diệu Hàn, đột nhiên nói: “Anh cả, cô ấy đến đây vì yêu cầu công việc. Mệnh lệnh của cấp trên, cô ấy không thể không nghe.”

An Đình Đình cảm thấy dường như thế giới này đã đến ngày tận thế rồi vậy, Mặc Diệu Dương lại...lại bênh cô à? Trời ạ, hôm nay bị làm sao thế. Không có cạm bẫy gì kia chứ?

Mặc Diệu Dương vẫn không tin, anh ta vẫn tức giận: “Em à, bây giờ em bắt đầu lừa gạt anh rồi phải không, hừ, có phải em thích người đẹp không, em thích thì cho em đó, để cô ấy làm vợ em đi. Anh tặng người đẹp cho em.”

“..." An Đình Đình cảm thấy mặt mình nóng bừng như có lửa đốt.

Mặc Diệu Dương cũng nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn bình tĩnh dỗ dành: “Anh cả, anh đừng quậy nữa. An Đình Đình đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, còn phải nghe lời cấp trên. Sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế? Cô ấy sẽ buồn lòng lắm đó.”

“Hả.” Mặc Diệu Phong không còn bĩu môi nữa.

Mặc Diệu Dương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Anh nghĩ mà xem, bình thường Đình Đình đối xử với anh tốt đến mức nào hả, anh đều quên cả rồi ư. Anh cũng thấy rồi đó, cô ấy đi làm thật mà, có điều địa điểm khác thôi.

Đôi môi dấu lên của anh rốt cuộc cũng hạ xuống hoàn toàn, anh ta nhìn An Đình Đình, rồi nói: “Người đẹp, xin lỗi cô, cô đừng buồn, Diệu Phong lo lắng cho cô lắm.”

An Đình Đình không buồn chút nào, mà còn thấy rất cảm động, được người khác yêu thương như vậy, cô vui mừng còn chưa hết nữa, sao có thể buồn cho được. An Đình Đình gật đầu đáp: “Anh trai tốt, tôi đâu có buồn.”

Mặc Diệu Dương nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng ngưng tụ thành sự cảnh cáo.

An Đình Đình bắt đầu thấy phiền muộn, anh đã biết mình đến đây vì công việc, vậy thì cơn giận của anh ta bắt đầu từ đâu? Đột nhiên, cô nhìn bóng người trong chiếc xe của Mặc Diệu Dương, chợt nhận ra một chuyện.

“À phải rồi, anh trai tốt.” Cô vội vàng gọi: “Anh ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”

Mặc Diệu Phong đã ngồi vào xe rồi, tỏ vẻ không cam tâm: “Không chịu đâu, anh muốn đợi người đẹp về rồi mới ngủ.”

Quả nhiên là thế, chắc chắn anh ta không chịu ở nhà ngủ, bởi vậy Mặc Diệu Dương cũng bó tay, chỉ đành chở anh ta đến đây.


Nghĩ tới chuyện này, cô vờ ra vẻ giận dữ: “Không được, nếu như tôi về mà thấy anh còn thức, tôi sẽ giận lắm đó.


Quả nhiên Mặc Diệu Phong giật mình sợ hãi: “Không được không được, tôi không muốn người đẹp buôn. Tôi sẽ ngủ mà, tôi về nhà ngủ liền.”


Mặc Diệu Dương trố mắt, nhìn anh cả của mình, trong lòng thấy khó chịu hết sức! Nhìn cái bộ dạng không nên cơm nên cháo gì của anh kia! Cửa xe đóng lại, Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh chiếc xe, lúc đi lướt qua An Đình Đình, anh mới đanh giọng cảnh cáo:


“Phải biết chừng mực.”

Advertisement
';
Advertisement