Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Cánh cửa phòng màu trắng ngà được người khác nhẹ nhàng đóng lại từ bên ngoài, mà trong nháy mắt đó người phụ nữ đang ngủ ở trên giường bỗng nhiên lại mở hai mắt ra.

Bảo mẫu mới đến làm việc rất chăm chỉ, đầu tiên là dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, lúc hơn sáu giờ tối buổi tối đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Đồ ăn được mang lên toàn bộ, cô ta đi gọi Mặc Diệu Lương, một lát sau Mặc Diệu Lương dìu Tô Tiểu Niệm với khuôn mặt rầu rĩ bước ra ngoài.

Tô Tiểu Niệm cuộn tròn thân thể giống như là một đứa nhỏ chịu ấm ức ngồi ở đằng đó.

Trước khi bảo mẫu đến đây thì Mặc Diệu Lương đã nói với cô ta tình huống đại khái, ở trong nhà chỉ có hai người là anh ta với vợ của anh ta, mà anh ta cường điệu người cần phải được chăm sóc chính là vợ của anh ta. Bây giờ nhìn thần sắc của chủ nhân đối với cô gái này, trong lòng của bảo mẫu liền hiểu ra cái gì đó.

“Ông chủ, cô chủ có thể dùng cơm rồi.” Bảo mẫu đứng ở một bên cười nói, sau đó quay người đi vào trong phòng bếp.

Mặc Diệu Lương cầm lấy một cái bát ở trước mặt của Tô Tiểu Niệm qua múc nước canh cho cô ta, đưa đến trước mặt của cô ta rồi nói: “Tiểu Niệm, uống chút canh đi.”

Đầu tiên là Tô Tiểu Niệm sợ hãi nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn vào trong đáy bát.


Mặc Diệu Lương biết là trong lòng của cô ta vẫn còn đang sợ hãi, thế là bắt đầu dịu dàng an ủi thuyết phục, Tô Tiểu Niệm mới bằng lòng nâng chén lên ăn một chút.

Thấy cô ta ngửa đầu lên uống cạn một chén canh, trong lòng của Mặc Diệu Lương rất vui vẻ, thế là cầm lấy bát qua chuẩn bị múc cho cô ta thêm một ít. Tô Tiểu Niệm đột nhiên che miệng lại bắt đầu nôn mửa, cô ta chạy xuống phòng tắm ở dưới lầu, cảm giác buồn nôn làm cho trái tim của cô ta muốn xông lên đến cổ họng.

Mặc Diệu Lương chạy theo nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của cô ta, mặc dù là anh ta không hiểu biết gì đối với những người phụ nữ đang mang thai nhưng mà hình như là lúc mà mỗi người phụ nữ mang thai thì đều sẽ có tình huống nôn nghén.

“Không sao, không sao đâu, uống hết là sẽ không sao nữa.”

Sau khi Tô Tiểu Niệm nôn rồi cũng vô cùng tỉnh táo gật gật đầu, nói: “Diệu Lương, em không sao đâu, anh trở về phòng ăn trước đi, em rửa mặt đàng hoàng rồi sẽ đi ra ngoài ngay.”

Lúc đầu Mặc Diệu Lương hơi kinh ngạc, nhưng mà nhìn vẻ mặt của cô ta cùng với giọng điệu lý luận rất rõ ràng, cho nên mới yên tâm gật đầu nói: “Được rồi, anh trở về chờ em.”

Sau khi nói xong, anh ta đi ra khỏi phòng tắm đi đến phòng ăn, anh ta căn bản cũng không nhìn thấy trong cái gương bằng pha lê được khảm trong phòng tắm phản chiếu gương mặt âm trầm lạnh lùng của Tô Tiểu Niệm.

Chỉ trôi qua có mấy phút, Mặc Diệu Lương liền nghe thấy trong phòng ăn truyền đến âm thanh tê tâm liệt phế.

“Không hay rồi... giết người rồi, cứu mạng với!”

Là âm thanh của bảo mẫu vừa mới đến ngày hôm nay, trong lòng của Mặc Diệu Lương lộp bộp một tiếng, hỏng rồi xảy ra chuyện rồi anh ta vội vàng đứng dậy sải bước đi vào trong nhà ăn.



Ở trong nhà ăn, Tô Tiểu Niệm đang cầm một con dao trên tay dính đầy máu tươi đuổi theo người bảo mẫu đó muốn chặt chém: “Tiện nhân, tôi giết chết bà, cái con tiện nhân này muốn hạ độc giết chết con của tôi, tôi sẽ giết chết bà.”

“Cứu tôi với, giết người, cứu tôi với!”

“Tiểu Niệm, bỏ dao xuống đi!” Mặc Diệu Lương hét lớn lên một tiếng, bước nhanh đi lên giật lấy con dao ở trong tay của Tô Tiểu Niệm.

Tô Tiểu Niệm lại muốn giật lấy con dao ở trong tay của anh ta: “Trả lại đây cho em, em muốn giết bà ta, cô ta muốn hại con của em, em muốn giết bà ta... em muốn chém chết bà ta, ai cũng không được phép làm tổn thương con của em, ai cũng không được phép...”

Quả thật là một người điên.

“Tô Tiểu Niệm, em gây chuyện đủ chưa hả!” Mặc Diệu Lương không thể nhịn được nữa, đưa tay đánh một bạt tay tới.

Không khí bỗng nhiên hạ xuống, ngay cả bầu không khí cũng ngừng động lại.

Tô Tiểu Niệm mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi, nước mắt chứa đầy trong hốc mắt, dường như là cô ta không nghĩ đến người đàn ông này sẽ đánh cô ta. Không hề anh ta mở miệng nói chuyện, cô ta đã quay người khóc lóc đi ra bên ngoài.

Khoảng thời gian này Mặc Diệu Lương bị cô ta gây chuyện đau hết cả đầu, ném con dao ở trong tay vào trong thau nước, quay đầu lại nhìn bảo mẫu.

Bảo mẫu bị giật mình lùi về sau mấy bước.

“Vết thương của bà như thế nào?”

Biểu cảm của cậu chủ rất nghiêm túc, trong ánh mắt còn có ngọn lửa đang tích tụ, bảo mẫu run rẩy nói: “Không có, không có sao hết, chỉ là mu bàn tay bị con dao rạch một đường bị thương mà thôi...”

Mặc Diệu Lương nghe vậy thì nhìn lên tay của bà ta, một cái tay khác đang che miệng vết thương ở trên tay lại, vẫn còn đang chảy máu, anh ta nói: “Bà đi bệnh viện khám đi, ở đây có mấy chục triệu, bà lấy đi trước đi, có đủ không?”

Bảo mẫu run rẩy nhận lấy tấm thẻ đó, vội vàng gật đầu: “Đủ... đủ rồi...”

Một vết thương nhỏ ở trên mu bàn tay, thế mà lại nhận được tiền bồi thường mấy chục triệu, đủ tiền lương làm công một năm của bà ta, bảo mẫu cũng không phải là một người có lòng tham, trong lòng rất hài lòng.

Mặc Diệu Lương quay người lại đi ra ngoài, lúc đi đến cửa đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói: “Bà cũng không cần phải đến đây làm việc nữa đâu, tình huống của vợ tôi, bà cũng biết rồi đó.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Bảo mẫu nơm nớp lo sợ gật đầu.

“Nhớ kỹ miệng là dùng để ăn cơm, không phải dùng để nói lung tung.” Mặc Diệu Lương cảnh cáo.



“Vâng, tôi biết rồi.”

Bảo mẫu mang theo tiền đi khỏi, Mặc Diệu Lương quyết định không mời bảo mẫu nữa, anh ta ta tính tự mình chăm sóc cho Tô Tiểu Niệm. Bước vào trong phòng ngủ, nhưng mà ở trong phòng lại đen xì, căn bản cũng không có bóng dáng của cô ta.

Mặc Diệu Lương đứng trong phòng ngủ, bên tai lại nghe thấy âm thanh khóc lóc yếu ớt, anh ta quay đầu lại đi vào trong phòng cất quần áo, kéo tủ quần áo ra lại nhìn thấy người ngồi ở bên trong, ôm lấy hai đầu gối của mình, cả người đều đang phát run.

Trái tim của anh ta trở nên mềm mại, anh ta vươn tay ra nói với cô ta: “Đi ra ngoài nào.”

Tô Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều sợ hãi và vẻ bất an: “Cô ta... cô ta đi chưa?”

“Ừm, đã đuổi đi rồi, em đi ra đi, bây giờ đã an toàn rồi.”

“Thật sự đuổi đi rồi hả, bà ta... có khi nào bà ta lại đến hại em nữa không?”

“Sẽ không đâu, có anh ở đây mà, cô ta không dám đâu. Nào, đưa tay cho anh.”

Tô Tiểu Niệm duỗi bàn tay run rẩy, dưới sức lực vừa phải của Mặc Diệu Lương, cô ta bước ra khỏi tủ quần áo, thân thể vừa mới thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, cả người liền rúc vào trong ngực của người đàn ông.

“Đừng sợ, không sao đâu, bé cưng cũng không sao rồi, em cũng đã an toàn rồi.” Mặc Diệu Lương nhíu mày an ủi cô ta.

Cúi người xuống ôm cô ta lên đi vào trong phòng ngủ chính, đặt cô ta lên trên giường, sau đó nói: “Em nằm đây trước đi, để anh mang đồ ăn đến cho em.”

Sau khi đứng dậy, tay của Tô Tiểu Niệm bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của anh ta.

Mặc Diệu Lương quay đầu lại nhìn thấy gương mặt mang theo vẻ cảnh giác cao độ của cô ta: “Diệu Lương, cẩn thận một chút, bà ta sẽ cầm dao chém anh.”

Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô ta, mà vẻ cảnh giác ở trên mặt của cô ta hoàn toàn làm cho người khác phải cảm thấy không biết làm sao, anh ta gật gật đầu: “Ừ, yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận mà.”


Nói xong thì quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.


Làm chút đồ ăn đơn giản, sau đó lại trở về phòng ngủ một lần nữa, lúc đó đã không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tiểu Niệm đâu, anh ta bỏ đồ ở trong tay xuống, quay người đi vào trong phòng cất quần áo, đã tìm hết mấy tủ quần áo mà vẫn tìm không được bóng dáng của cô ta.


Đáng chết! Cô ấy lại đi đâu nữa rồi, cửa sổ đều đã được anh ta đóng kỹ, lúc nãy anh ta còn cố ý khóa trái cửa, chìa khóa cũng đã được lấy ra và đem giấu đi, cô ta căn bản không thể ra ngoài được.


Đột nhiên anh ta lại nhớ đến một chỗ...

Advertisement
';
Advertisement