Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Trong chiếc cũi màu trắng sữa, cậu bé đang say sưa ngủ, càng bước tới gần càng có thể nghe rõ tiếng thở đều đều của cậu bé.

Long Đình Đình nghĩ rằng ít nhất cô cũng có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn và quen thuộc này, cuối cùng nước mắt đã rơi.

Cô mím chặt môi, không cho phép bản thân tạo ra tiếng động làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa trẻ.

Sáu tháng rồi! Hơn một trăm ngày đêm, từng phút từng giây, cô nhớ con khôn nguôi, nỗi khắc khoải nhớ nhung khi phải rời xa con của mình một cách bất đắc dĩ không phải ai cũng có thể trải qua, nhất là những bà mẹ mới sinh, bần cùng bất đắc dĩ họ mới bị chia cắt khỏi đứa trẻ của mình.

Long Đình Đình lau nước mắt và ngắm nhìn đứa bé một cách cẩn thận.

Cậu nhóc rõ ràng đã cao hơn trước, đường nét khuôn mặt cũng trở nên tinh tế hơn, đặc biệt là đôi lông mày giống ba nó, đẹp như tranh vẽ, rất ra dáng.

Đứa bé đang ngủ say bỗng trở mình, Long Đình Đình thấy vậy liền cẩn thận che lại tấm chăn nhỏ cho cậu bé. Và sau đó thì cô phát hiện ở dưới tấm ga trải giường một số đồ chơi trẻ em, bởi vì cậu nhóc còn nhỏ, chỉ chơi được những đồ vật nhỏ còn những đồ chơi tương đối cứng rắn sẽ không để cậu nhóc đụng vào, vì tránh chúng làm tổn thương làn da non nớt của em bé.


Vì vậy, đồ chơi trong lòng bàn tay cảm giác rất mềm mại, từng đường nét được thiết kế vô cùng hoàn hảo, cô tò mò thử đưa chúng lên mũi ngửi thử, mùi này hoàn toàn không phải là mùi nhựa, ngược lại có một mùi thơm nhẹ.

Ai đã mua cái này cơ chứ? Dì bảo mẫu? Mặc Diệu Tuyết? Hay ông nội? Dường như là không có khả năng lắm.

Nhiệm vụ của dì bảo mẫu ở đây là chăm sóc con trai của cô, như vậy sẽ không có thời gian ngày ngày đi dạo phố ngắm đồ được. Ông nội thì không có khả năng lớn lắm. Là Mặc Diệu Tuyết sao?

Đang mải suy nghĩ, nhóc con ở bên trong nôi đột nhiên mở mắt

Một đôi mắt màu tím như quả nho, mang theo sự trong sáng và thuần khiết có thể gột rửa tâm hồn người ta, bất động nhìn người phụ nữ đang đỏ mắt trước mặt

“Bé con, mẹ đã về rồi, mẹ nhớ con nhiều lắm.” Long Đình Đình ghé sát người vào, suýt chút nữa nằm luôn ở bên giường.

Cậu nhóc chớp mắt hai cái, trong ánh mắt chứa đầy sự lạ lẫm.

Trái tim Long Đình Đình lập tức trở nên đau nhói.



Không có cô ở bên cạnh bầu bạn, đứa trẻ cảm thấy xa lạ với cô. Là một người mẹ, cô cảm thấy mình nợ đứa trẻ quá nhiều. Cô giơ tay ra giống như ngày trước, để đứa trẻ nắm lấy một ngón tay của cô: “Bảo bối, con không nhớ mẹ sao? Mẹ là mẹ của con, là mẹ Đình Đình của con đây."

Cậu nhóc mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, cuối cùng cũng mở miệng cười khanh khách, tiếng cười vô cùng giòn giã.

“Bảo bối, con nhớ rồi sao?” Long Đình Đình lộ ra vẻ vui mừng.

“A mẹ... Mẹ...” Bé con cứ i i a a nói chuyện, không biết là nói gì nhưng nước bọt thì bắn ra xung quanh không ngừng.

“Bảo bối, con nhận ra mẹ sao? Vừa rồi con nói gì vậy? Con nói lại cho mẹ nghe được không?” Giọng nói của Long Đình Đình nghẹn ngào.

Cô không đợi thêm được nữa, bế cậu nhóc từ trong nôi lên tay, ôm vào lòng mình.

Bảo bối của cô quả thực quá nhỏ, cô đang nói gì thằng bé hoàn toàn không thể hiểu được, cũng không biết gọi cô như thế nào, chỉ biết vỗ tay sau đó thì vui vẻ cười nói: “mm mẹ......”

Điều đáng mừng chính là Long Đình Đình cảm thấy con trai đã nhận ra cô.

Cả ngày Long Đình Đình cứ quanh quẩn ở bên nhóc con, không tiếp chuyện với Mặc Diệu Tuyết. Tình cảm của hai mẹ con cũng dần khôi phục lại vẻ thân thiết như xưa, vẻn vẹn chỉ mất có một ngày mà giờ đây cứ không nhìn thấy cô là thằng bé sẽ lại khóc toáng lên tìm.

Dì bảo mẫu dỗ sao cũng không được, đành phải đưa cho Long Đình Đình dỗ.

Nhắc tới cũng thật lạ lùng, chỉ cần Long Đình Đình ôm lấy cậu nhóc là cậu nhóc sẽ không khóc nữa, cũng không quấy nhiễu nữa. Chắc là cậu nhóc cảm nhận được hương thơm đặc trưng của cơ thể mẹ mình, mà việc cậu thích nhất đó chính là được ghé vào trong ngực mẹ mình.

Long Đình Đình cũng vô cùng quý trọng khoảng thời gian này với con trai của mình, ban đêm cô và cậu nhóc sẽ cùng nhau ngủ chung một phòng. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Long Đình Đình vẫn thấy dì bảo mẫu đứng ở ngoài cửa.

Bây giờ vẫn chưa tới mùa đông nhưng trời về đêm cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống. Cô đẩy cửa kính ra nói: “Dì bảo mẫu sao còn chưa ngủ?”

Dì bảo mẫu cười nói với cô: “Hôm nay mợ hai trở về rồi mà sao vẫn chưa thấy cậu hai trở lại nữa.”

“Cậu hai?” Diệu Dương? Chẳng lẽ mỗi tối anh ấy đều sẽ về đây sao?



“Đúng vậy, bình thường cậu hai đều về rất sớm, chỉ thỉnh thoảng mới về muộn một chút nhưng sẽ báo trước để tôi để đèn chờ, nhưng tối nay đến chín rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy cậu ấy đâu.” Dì bảo mẫu lẩm bẩm nói, sau đó nhìn về hướng cửa.

Long Đình Đình hỏi: “Anh ấy hôm nào cũng về đây sao?”

“Đúng vậy.”

Trong trí nhớ của Long Đình Đình, bảo bối vừa sinh ra được một tháng, Mặc Diệu Dương là người thương yêu nó nhất... Thế nhưng từ khi... Trong thế giới của anh không còn cô nữa thì con của hai người anh ấy cũng không nhắc tới nửa chữ, hoàn toàn không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.

Thế nhưng từ sau khi cô rời đi, dì bảo mẫu lại nói anh đêm nào cũng về đây.

Dì bảo mẫu dường như biết được băn khoăn trong lòng của cô, thế là lên tiếng giải thích: “Mợ hai, thật ra cậu hai rất yêu thương cậu chủ nhỏ. Những ngày cô không ở đây, đêm nào cậu ấy cũng về, đôi khi còn mang theo rất nhiều đồ chơi về cho cậu chủ nhỏ, tôi nghe trợ lí Trần của cậu hai nói, những đồ chơi đó đều được nhập khẩu từ nước ngoài, tuyệt đối an toàn với trẻ nhỏ. Đồ như vậy ở trong nước của chúng ta không hề có đâu.”

Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ anh không phải ngày đêm ở chỗ của Cốc Nhược Lâm sao? Nhưng mà biết đâu chừng anh ấy đột nhiên nổi hứng, bộc phát lương tâm quay về thăm con trai một chút thì sao? Chuyện này cũng có khả năng mà, nhưng mỗi ngày anh ấy đều về, Cốc Nhược Lâm đồng ý sao?”

Dì bảo mẫu nhắm mắt lại: “Không lẽ tối nay cậu hai không về?”

Không trở về? Đáy lòng Long Đình Đình có chút xáo động, vừa nói anh ấy mỗi ngày đều trở về thăm con trai, dù bận rộn đến mấy cũng sẽ bớt thời gian qua chỗ thằng bé một chút, tại sao hôm nay lại không giống mọi khi?

Hay là bởi vì cô trở về...

Khóe miệng Long Đình Đình giương lên một nụ cười gượng ép: “Không về thì thôi, chúng ta đi ngủ sớm đi.”


Hai người quay về phòng mình, Long Đình Đình đi phía trước, sau khi đi vào nhà đổi dép thì dì bảo mẫu ở phía sau lúc này mới khép cửa lại, chỉ cảm thấy ánh mắt dì ấy có chút xa xôi, hình như có một bóng người thoáng qua. Cô lập tức nhíu mày, hướng ra bên ngoài sân.


Yên tĩnh lặng lẽ, không có bất kì âm thanh lạ nào, cũng không thấy bất kì bóng người nào.


Cuối cùng cửa cổng cũng cài then, dì bảo mẫu cũng xoay người đi về phòng,


Ánh đèn ở Thủy Sam Uyển nhanh chóng vụt tắt, ánh sáng bên trong căn phòng ở tầng hai cứ thế sáng lên, một Thủy Sam Uyển to lớn như vậy bị bao phủ bởi màn đêm u ám.

Advertisement
';
Advertisement