Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Cố Minh Vinh đột nhiên đứng dậy, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của người khác, giọng điệu của ông ta đã vô cùng tức giận.

“Diệu Dương, theo lý mà nói, bây giờ tôi không nên rời đi ngay. Nhưng mà, thực sự tôi cũng nghĩ rằng chính ông cụ Mặc đã gọi tôi nên mới vượt đường sá xa xôi tới đây. Nếu đã không phải như vậy, vậy thì tôi sẽ không quấy rầy mấy người trẻ tuổi vui chơi nữa, tạm biệt! ”Nói xong ông ta vội rời đi.

Tiêu Quân vội vàng chạy tới, kéo ông ta lại và nói: “Ông Cố, sao lại làm như vậy?”

Tại sao? Cậu nói đi tại sao! Ở chung một chỗ với đám người trẻ các cậu, vai vế người lớn gì đều không còn.

“Ông Cố, ông không thể đi được. Lát nữa sẽ có quan chức cấp cao tới, đã hẹn xong xuôi rồi làm sao ông có thể đi như vậy được.”

Khi Cố Minh Vinh nghe thấy điều này, trong lòng hoảng hốt một phen.

Quan chức cấp cao? Là nhân vật tầm cỡ thế nào cơ chứ? Chẳng trách lúc nãy lại bỏ trống ghế trên và mình lại ngồi ở vị trí bên cạnh. Nói như vậy thì, người vẫn chưa tới đủ hết phải không?


Cứ thế, Cố Minh Vinh lại bị thuyết phục quay trở lại, khi ông ta ngồi xuống, trong giây lát ánh mắt chạm vào tầm nhìn của Mặc Diệu Dương ở phía đối diện, sự lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm kia. Trong lòng ông ta hoảng hốt, anh chàng kia dường như đang nói, a, chờ mà xem, kịch hay sẽ bắt đầu sớm thôi!

Tiêu Quân ở bên cạnh nói: “Diệu Dương, anh xem, có phải đã chọc giận ông Cố rồi không? Chẳng lẽ anh không biết rằng người già rất khó hầu hạ sao? Cũng không ăn nói cho đàng hoàng!”

Khóe miệng Cố Minh Vinh khẽ nhếch lên. Tại sao mọi người ở đây dường như ai nấy đều có vấn đề, cách mà Tiêu Quân thuyết phục người ta là có ý gì vậy? Trong khóe mắt hiện lên hình ảnh có người bưng tách trà đi tới, lần này là Quý Đình Kiêu!

Quý Đình Kiêu có vẻ lịch sự hơn Mặc Diệu Dương nhiều.

Từ khi Cố Minh Vinh bước vào cửa, anh ta là người đầu tiên chủ động chào hỏi, hơn nữa còn giơ cả hai tay ra bắt, nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân.

“Ông Cố, thật ra gọi một tiếng ông, thực sự là làm ông già đi mất rồi. Nhìn tuổi tác của ông chắc cũng trạc tuổi bố chúng tôi. Chúng tôi nên gọi là bác Cố mới phải.”

Nghe được câu nói này trong lòng mới thoải mái. Cố Minh Vinh cười nói:“Đâu có, đâu có. Đình Kiêu, nói vậy là khách sáo rồi.”

Quý Đình Kiêu vẫn cười và nói:“Sao lại đâu có chứ ạ? Nếu lát nữa chúng tôi thực sự gọi ông là Tiểu Cố, hoặc là anh Cố, thì còn ra thể thống gì nữa.”



“Ặc... chuyện này...”Cố Minh Vinh hoàn toàn cạn lời.

Điều gì đang xảy ra với từng người ở đây vậy? Tại sao nói chuyện lại có cảm giác đang cố tình rào trước đón sau, có ý khiêu khích vậy?

Quý Đình Kiêu nói: “Ông Cố, nói đùa với ông thôi. Ông là bậc cha chú của chúng tôi, nhất định đừng so đo gì với Mặc Diệu Dương. Anh ta ấy à, tính tình công tử, có chút gì đó không thuận mắt là lập tức không vui ngay. Làm sao cũng không chịu buông tha, ông đừng nghĩ gì nhiều.”

Câu nói này đã kìm nén bớt cơn tức giận của Cố Minh Vinh xuống. Ông ta đứng dậy bắt tay với Quý Đình Kiêu và nói một cách hào phóng: “Đâu có, đâu có.”

Quý Đình Kiêu liếc nhìn Mặc Diệu Dương đang ngồi ở đó, sau đó lại nhìn Cố Minh Vinh, sau đó chỉ vào Mặc Diệu Dương, cười nói: “Ông Cố, chủ yếu là do bữa tiệc tối này không phải do ông cụ Mặc tổ chức, cũng không phải do Mặc Diệu Dương chủ trì luôn ạ. ”

“A, á?” Cố Minh Vinh càng ngạc nhiên hơn.

Đây rốt cuộc là tình huống gì đây? Rốt cuộc là bữa cơm tối nay là do ai tổ chức? Sao mọi việc dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn?

Ông ta cũng không biết phải nói gì bây giờ.

Tại sao Mặc Diệu Dương lại mang đến cho ông ta cảm giác thù địch như vậy? Hơn nữa, ông ta đã được mời đến bữa tiệc tối nay, tại sao Cố Thanh Thành lại không được mời? Anh ta hiện đang ở thành phố G, ông ta không tin rằng những người có quyền lực ở thành phố G như họ lại không biết.

Cố Minh Vinh đang nghĩ về điều này, Tiêu Quân bèn nói: “Ông Cố, con trai ông chẳng phải cũng ở đây ư? Sao hôm nay không đi cùng ông tới?”

“Ặc, chuyện này...” Cố Minh Vinh vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào.

Lúc này, Vân Lang lên tiếng: “Chẳng phải Cố Thanh Thành đang bận lừa gạt vợ người khác hay sao?”

Lời này vừa cất lên, sắc mặt của Mặc Diệu Dương lập tức trầm xuống.

Quý Đình Kiêu ngước đầu lên nhìn và giận dữ nói với Vân Lang:“Vân Lang, anh đang nói cái gì vậy? Nhà họ Cố ở Hải Thành vô cùng nổi tiếng và có uy tín. Làm sao người nhà họ Cố có thể làm ra chuyện trộm gà bắt chó, giăng bẫy người khác như vậy được.”



Trộm gà bắt chó, giăng bẫy người khác.. Mặc dù Quý Đình Kiêu đang nói giúp cho Cố Minh Vinh, nhưng dù nghe thế nào anh cũng cảm thấy rất khó chịu. Không khỏi cau mày, và sự nghi ngờ trong lòng ngày một dâng cao.

Vân Lang mỉm cười, cầm lấy một ly sữa, đưa vào Mạnh Hiểu Lạc: “Em à, đói rồi phải không? Uống chút sữa trước đi, bữa tối phải một lát nữa mới bắt đầu.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Vinh với ý tứ sâu xa và nói: “Có một số việc, một số người, thật sự rất khó nói.”

Quý Đình Kiêu tiếp lời: “Việc gì, người nào, mà sao lại khó nói?”

“Ha ha, vậy thì phải hỏi ông Cố, con trai ông đã làm gì ở thành phố G?”

Vẻ mặt của Cố Minh Vinh lúc này đã hoàn toàn lạnh băng: "Đến gặp bạn bè.”

“Bạn trai hay là bạn gái?” Vân Lang hỏi.

Cố Minh Vinh do dự: “Làm sao tôi biết được điều này?”

Vân Lang mỉm cười: “ Anh Diệu Dương, nhìn xem, ngay cả ông Cố cũng không biết con trai mình gặp gỡ người bạn nào, vậy làm sao có thể biết con trai mình đã làm trò gì!”

Câu này như kim châm chọc thẳng vào tim Cố Minh Vinh. Ông ta đột nhiên đứng dậy, tức giận suýt chút nữa thì đập bàn: “Anh bạn trẻ, anh nói người nói quỷ nãy giờ, thôi thì nói thẳng ra đi, con trai tôi đã dụ dỗ người phụ nữ đã có gia đình nào rồi? Nếu anh vu khống, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Vân Lang quay đầu lại và nhìn Quý Đình Kiêu.

Tiêu Quân mỉm cười giải vây, nói:“Ông Cố à, ông đừng tức giận. Chuyện này chúng ta phải từ từ nói chuyện.”


“Từ từ nói cái gì? Đám quỷ ranh các cậu, có hiểu quy tắc lễ phép là gì không? Tố chất căn bản nhất cũng không có, đến bây giờ vẫn chưa một ai nói lời thành thật.”


Cố Minh Vinh đã thực sự tức giận. Trên đường đi tới đây, có vài chuyện xảy ra khiến ông ta cảm thấy hậm hực trong lòng, mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng lúc này ông ta vẫn nổi đóa lên.


Lúc này, Mặc Diệu Dương nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, khẽ mở đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm Cố Minh Vinh: “Thích đánh vợ người khác như vậy sao? Vậy thì phải xem anh ta có tư cách và bản lĩnh này hay không.”


Cố Minh Vinh day trán!

Advertisement
';
Advertisement